“Có thể trị, nhưng không dễ đâu”, Lâm Ẩn nặng nề nói.
“Khó trị? Cậu chủ, với quyền thế của cậu bây giờ hoàn toàn có thể sử dụng điều kiện chữa bệnh tốt nhất Long Quốc, chẳng lẽ cũng không trị được sao?”, Lý Bộc khó hiểu hỏi.
Lâm Ẩn đáp: “Cụ trúng chất độc rất hiếm gặp”.
“Loại độc này được pha trộn giữa độc của một loài rắn biển hiếm với các loại thuốc”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Lý do khó trị là vì loại độc này cần sử dụng loại thuốc đặc biệt, trong tay tôi không có. Thứ hai, độc tính này rất chậm, nếu ép giải độc, thân thể của ông nội sẽ không chịu nổi”.
Lâm Ẩn từng may mắn được tìm hiểu về loại độc trong người ông nội.
Anh cũng am hiểu tường tận về kiến thức trung y được Long phủ truyền thừa, khi còn bé đã từng nghiên cứu đến cách giải các chất độc kỳ lạ.
Người bỏ độc chắc chắn rất nham hiểm.
Nếu ông nội trúng độc lúc còn khoẻ mạnh, mình có thể sử dụng mười hai kim huyền môn ép giải độc. Nhưng bây giờ cụ đã già, thân thể không chịu được, cho dù mình có kỹ thuật châm cứu nghịch thiên cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa độc tính của rắn biển này rất chậm, sẽ không lập tức lấy mạng.
Rõ ràng người bỏ độc không muốn lấy mạng của cụ, đây là muốn dùng mạng của cụ để uy hiếp mình.
Cũng không biết người đó muốn uy hiếp mình cái gì.
“Cái gì? Trúng độc?”, Lý Bộc cực kỳ sợ hãi, vẻ mặt trở nên căng thẳng: “Cậu chủ, việc này…”.
“Cả đời cụ quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ gây thù với ai! Rốt cuộc là người độc ác nào lại có thể ra tay với cụ chứ?”, Lý Bộc căng thẳng nói, cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Là kẻ thù của tôi”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
“Cậu chủ… Cậu… Cậu cần phải ổn định lại tình hình”, Lý Bộc lo lắng nói, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Dù sao năng lực của cậu chủ đã đạt tới mức ông ấy không dám suy đoán rồi.
Dù ông ấy biết kẻ thù của cậu chủ là ai cũng không giúp được gì, chỉ có thể cầu nguyện cho cậu chủ thôi.
Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát, lấy điện thoại mã hoá ra gọi đi.
“A lô, đại trưởng lão, ngài có gì cần dặn dò sao”, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói cung kính của Ninh Khuyết.
“Thuộc hạ vẫn chưa điều tra được chuyện ngài dặn dò lần trước. Chuyện của cụ nhà quá bí ẩn”.
“Tôi hiểu, ông không cần điều tra chuyện này nữa đâu”, Lâm Ẩn dặn dò: “Bây giờ ông sử dụng tất cả quan hệ của nhà họ Ninh tìm một loại thuốc cho tôi, tên là hoa lưỡi rồng. Chỉ cần có tin tức thì lập tức báo với tôi, nếu có xuất hiện trong thị trường thì phải lấy được bằng mọi giá”.
“Hoa lưỡi rồng? Vâng!”, Ninh Khuyết cung kính nói.
Lâm Ẩn cúp máy, cau mày.
Anh biết nên giải độc thế nào, cũng biết phương thuốc, nhưng lại thiếu thuốc.
Hoa lưỡi rồng, đây là thứ không có ghi chép gì trong các loại thuốc đời thường.
Thứ này chỉ có người trong giới lánh đời mới biết, là báu vật, một loại thuốc quý hiếm có, một thứ có bỏ tiền ra cũng không mua được.
Vì đây là loại cây rất hiếm biến mất mấy trăm năm ở Long Quốc, chỉ có một vài gia tộc lánh đời dùng cách đặc biệt luyện thành thuốc khô mới có thể bảo quản được.
“Trưởng quan Lâm, có người đến thăm cụ Tề, cậu có gặp không ạ?”.
Đúng lúc này, đội trưởng nhận được thông báo của lính gác báo cáo với Lâm Ẩn.
“Ai vậy?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Lính gác báo cáo là người của nhà họ Từ, tự xưng là thay cụ Từ Cửu Linh đến thăm cụ Tề”, đội trưởng báo cáo.
“Người của nhà họ Từ?”, Lâm Ẩn nhíu mày, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh.
“Theo tôi xuống lầu gặp lão ta”.
Lâm Ẩn lạnh lùng dẫn đội trưởng và Lý Bộc xuống lầu.
Ngoài viện dưỡng lão, hai vệ sĩ mặc vest đẩy xe lăn có một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng ngồi bên trên.
Sau lưng ông ta còn có một người đàn ông trung niên rất khí phách dẫn mấy chàng trai mặc vest cầm hộp quà đắt tiền trong tay.
“Cậu Ẩn, lâu rồi không gặp”, người đàn ông trung niên nhìn thấy Lâm Ẩn xuống lầu thì cười lạnh.
“Ông?”.
Lâm Ẩn đưa mắt quan sát người đàn ông trung niên trên xe lăn.
“Từ Đàn Chu của nhà họ Từ? Có cả Từ Trường Phong? Hai người các ông đến đây làm gì?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Từ Đàn Chu.
Người ngồi trên xe lăn là Từ Đàn Chu, người đứng bên cạnh là Từ Trường Phong, hai người đều là nhân vật nắm quyền thế hệ thứ hai của nhà họ Từ.
Đương nhiên Lâm Ẩn sẽ không quên Từ Đàn Chu, lần đó ở Đế Giang Long anh đã ép Từ Bạch Hạc quỳ xuống, sau đó phế đi hai chân của hắn ta.
Còn Từ Trường Phong chính là bố của cậu Từ ở thủ đô – Từ Thanh Tùng, anh em kết nghĩ của Viêm Long.
“Ha ha cậu Ẩn, cậu đừng kích động, nhà họ Từ chúng tôi qua lại với nhà họ Tề mấy đời. Cụ nhà cũng có tình cảm thắm thiết với cụ Tề”, Từ Đàn Chu ngồi trên xe lăn quái gở nói: “Cụ Tề bị bệnh nặng, tôi đến đây thăm hỏi, tặng chút thuốc quý để bày tỏ lòng thành mà thôi”.
“Đúng vậy cậu Ẩn, tuy cậu không biết phép tắc, cũng không nhớ đến quan hệ với nhà họ Từ, năm lần bảy lượt muốn hại nhà họ Từ chúng tôi. Nhưng nhà họ Từ chúng tôi không phải gia tộc quên ơn, cụ Tề bị bệnh, cụ nhà tôi đã suốt đêm tìm ra hết thuốc quý trong gia tộc rồi kêu tôi đưa tới đây đấy”, Từ Trường Phong cũng nói với giọng điệu quái gở, không hề che giấu sự đắc ý trong mắt.
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Cụ nhà chỉ bị cảm lạnh thôi, không cần cụ Từ Cửu Linh phải quan tâm đâu”.
Tin tức ông nội bị bệnh đã chặn lại từ lâu, nhưng chẳng những nhà họ Từ biết được tin tức, còn đặc biệt đến đây tặng thuốc?
Lâm Ẩn vốn nghi ngờ chuyện này chắc chắn có liên quan với nhà họ Từ.
Bây giờ xem ra hai người nhà họ Từ từng bị mình giẫm lên này cố ý đến cửa diễu võ dương oai.
“Hầy! Cậu Ẩn, nhà họ Tề và nhà họ Từ có quan hệ gì chứ? Chuyện thế này cậu còn muốn lừa chúng tôi làm gì? Chúng tôi đều biết cụ Tề Vấn Đỉnh bị bệnh nặng, sắp chết đến nơi rồi kìa!”, Từ Đàn Chu đắc ý nói.
“Ông nói lại lần nữa xem? Họ Từ kia, có phải ông đang đến tìm đường chết không?”, đội trưởng lạnh lùng nhìn Từ Đàn Chu, tức giận quát to.
Đôi mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm nhìn chằm chằm Từ Đàn Chu.
“Cậu Ẩn, sao hả? Cậu còn muốn ngông cuồng? Động một tí là muốn giết chết tôi sao?’, Từ Đàn Chu châm chọc: “Cậu dám giết chết tôi không? Cậu còn dám ngông cuồng như trước đây không?”.
“Trưởng quan Lâm, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ lập tức cắt đứt lưỡi tên này!”, đội trưởng cố nén giận xin chỉ thị.
Dáng vẻ kiêu ngạo của Từ Đàn Chu này thật đúng là không coi ai ra gì, quá ngông cuồng!
“Ô ô ô? Còn cắt đứt lưỡi tôi á, cậu hỏi xem cậu Ẩn của cậu có dám đụng vào tôi không?”, Từ Đàn Chu cười lạnh, dáng vẻ cực kỳ đắc ý: “Cậu hỏi cậu ta xem có phải muốn Tề Vấn Đỉnh chết không?”.
“Từ Đàn Chu, ông có ý gì?”, Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Từ Đàn Chu hỏi.
“Cậu Ẩn, tôi là đến thăm cụ Tề, cũng muốn chuyển lời giúp người ta”, Từ Đàn Chu giễu cợt: “Một người bạn của tôi có thuốc giải có thể cứu mạng cụ Tề đấy”.
“Nhà họ Từ chúng tôi cũng có thể lấy thuốc giải giúp cậu. Nhưng cậu phải bày tỏ chút thành ý đã”.
“Đến đây, quỳ xuống dập đầu cho tôi, xin lỗi vì chuyện trước đây xong rồi nói”, vẻ mặt Từ Đàn Chu vặn vẹo, cực kỳ đắc ý nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...