Nghe thế, Chu Bình bị đạp lăn trên đất càng toát lên vẻ kinh hoàng trong ánh mắt.
"Sếp Lâm, xin lỗi, là do tôi sai, tôi không biết thân biết phận, tôi quả thật không có tư cách liếm giày cho anh".
"Cầu xin anh đừng tức giận, đừng so đo với kẻ hèn mọn này... Anh chừa cho nhà họ Chu chúng tôi một con đường sống đi! Anh muốn tôi nhận sai thế nào tôi cũng nguyện ý làm hết, dù có phải quỳ lạy dập đầu với anh ở quảng trường thành phố Thanh Vân này tôi cũng đồng ý mà!".
Chu Bình cười xòa, cầu xin tha thứ với giọng điệu vô cùng thấp hèn.
Lâm Ẩn đứng chắp tay, chỉ lắc đầu, một con chó chỉ biết quỳ lạy như thế này, anh cũng khinh chẳng buồn phải ra tay.
"Ơ, ơ ơ!".
"Sao lại thế được! Cậu chủ Chu Bình lại đi cầu xin Lâm Ẩn?".
"Chẳng lẽ Lâm Ẩn là ông lớn nào thâm tàng bất lộ sao? Chỉ nói hai câu mà đã dọa cậu chủ Chu Bình và ông Lý sợ vỡ mật như vậy ư?".
Khách quý đang ngồi đều lũ lượt tỏ vẻ nghi hoặc, dùng ánh mắt không tài nào tin nổi đánh giá Lâm Ẩn một lượt.
Giờ khắc này đây, Lâm Ẩn đã trở thành tiêu điểm trong toàn trường, là nhân vật chính thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh cứ đứng ở đó như thế, mà đã khiến người ta có cảm giác không thể chống lại, chỉ biết ngước nhìn.
Nếu không phải do danh tiếng tên rể rác rưởi của Lâm Ẩn quá vang dội, bọn họ bị gieo rắc ấn tượng ban đầu về anh rất phiến diện và cảm thấy khinh thường, thì bây giờ đã chẳng dám làm lơ trước khí thế mạnh mẽ vô ngần này của anh!
"Cậu chủ Chu, ơ, Lâm Ẩn cậu ta?", Lư Nhã Huệ nhìn mà thấy sợ trong lòng, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Bọn họ luôn khát khao gả Trương Kỳ Mạt vào nhà họ Chu, cực kỳ tác thành hôn lễ này, vì bọn họ muốn hưởng thụ cuộc sống nhà giàu, cảm thấy Chu Bình giỏi giang hơn thằng vô dụng Lâm Ẩn kia không biết bao nhiêu lần.
Kết quả lại như thế này.
Chu Bình bọn họ luôn xem trọng trong lòng lại quỳ gối trước Lâm Ẩn, vẫy đuôi cầu xin tha thứ y như một con chó?
Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?
"Lâm Ẩn, chuyện này...", Trương Tú Phong nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin, đã chẳng nói được gì nên lời.
Lâm Ẩn giờ khắc này đây khiến hai người cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không phải là thằng rể rác rưởi trong ấn tượng của bọn họ.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ cũng đã lờ mờ đoán được ở trong lòng, chỉ e là Lâm Ẩn không đơn giản như bề ngoài.
Dựa vào thái độ đối xử với anh của Chu Bình cùng với Lý Thanh Tùng - người từng đứng đầu thành phố Thanh Vân, là đã có thể nhận ra, e là Lâm Ẩn có thân phận lớn bằng trời!
Thế nhưng trong lòng vợ chồng Lư Nhã Huệ vẫn thấy nghi ngờ, không tài nào tin tưởng được.
Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn từ đầu đến đuôi chỉ là một thằng rể vô dụng, trước khi ở rể đã nghe nói cậu ta là một cô nhi không cha không mẹ, mấy năm qua ăn chực uống chực ở nhà bọn họ, hoàn toàn là một thằng bám váy đàn bà ỷ vào hôn ước cụ nhà để lại năm đó, là một thằng chằng có tài cán gì.
Sau khi con gái phất lên, Lâm Ẩn cũng chỉ đi theo làm một trợ lý nhỏ bên cạnh con bé.
Ngoài ra Lâm Ẩn còn có được tài cán gì chứ?
Hơn nữa, nếu Lâm Ẩn quả thật có bản lĩnh lớn bằng trời, thế tại sao lúc trước lại ở rể nhà họ Trương? Lẽ nào chỉ vì yêu con gái mình? Nhìn cái bộ cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài của Lâm Ẩn, cũng đâu giống người đứng đắn lắm đâu?
Hai vợ chồng Lư Nhã Huệ nghĩ thầm ở trong lòng, xét nét Lâm Ẩn lại một lượt, vẫn cảm thấy nghĩ mãi không thông, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
"Sếp Lâm, anh bớt giận đi mà! Tất cả đều là do tôi sai! Tôi chỉ cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, ban cho nhà họ Chu một miếng cơm ăn, đừng chặn mất đường tương lai của nhà chúng tôi!", Chu Bình quỳ trên mặt đất, nói với vẻ cay đắng, hai tay chắp lại van cầu.
"Tôi không lặp lại hai lần", Lâm Ẩn hờ hững nói: "Cậu mà còn ồn ào, tôi sẽ diệt sạch nhà họ Chu, không người nối dõi".
"Ối!".
Chu Bình bỗng trợn to hai mắt, trái tim đập kịch liệt.
Sát ý bốc ra từ câu nói bình thản của Lâm Ẩn khiến Chu Bình sợ đến mức suýt ngất!
Hoàn toàn không cho phép thương lượng, cậu Ẩn này căn bản không muốn cho nhà họ Chu bất kỳ cơ hội nào!
Lần này thì chết thật rồi, đã đắc tội với nhân vật mạnh mẽ như cậu Ẩn, có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được nhà họ Chu!
Với thực lực của Lâm Ẩn, đây chẳng phải là một câu nói phét. Anh chỉ cần tùy tiện điều động thế lực thì đã có thể khiến toàn gia tộc nhà họ Chu biến mất khỏi thế gian này.
"Cảm ơn sếp Lâm đã giơ cao đánh khẽ, chừa cho nhà họ Chu chúng tôi một con đường sống...", Chu Bình nói với ánh mắt cực kỳ bi thương, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ cung kính tuyệt đối, dập đầu nói lời cảm ơn.
Anh ta biết nhà họ Chu đã xong đời hết rồi.
Chỉ vì anh ta không biết chừng mực, đi coi thường thần tiên như Lâm Ẩn.
"Lưu Quân, thông báo cho Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, tôi muốn hai người bọn họ xử lý chuyện của nhà họ Chu", Lâm Ẩn hời hợt phân phó một câu, sau đó chắp tay xoay người, chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh bữa tiệc của nhà họ Chu.
"Vâng!", Lưu Quân trịnh trọng gật đầu, lập tức rút điện thoại ra gọi một cuộc.
Lưu Quân đeo vẻ mặt lạnh lùng ở lại nhà họ Chu, chờ Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đến xử lý tất cả mọi chuyện.
Dựa vào thủ đoạn làm việc của hai người bọn họ, không quá ba ngày, nhà họ Chu sừng sững trăm năm ở thành phố Thanh Vân sẽ trở thành cái tên trong lịch sử...
"Xin mời sếp Lâm đi!".
"Sếp Lâm đi thong thả!".
Chu Bình và Lý Thanh Tùng hô lên với khuôn mặt tái mét, vẫn giữ nguyên sự cung kính tuyệt đối, không dám lộ ra chút bất mãn nào với Lâm Ẩn.
Cho dù Lâm Ẩn có tước đoạt tất cả thứ bọn họ có thì họ vẫn giữ nguyên thái độ đó, còn muốn quỳ xuống cung tiễn!
"Chuyện này...".
Tất cả mọi người cứ trơ mắt nhìn bóng lưng ung dung rời đi của Lâm Ẩn.
Trong chốc lát, ai cũng đếu nghẹn họng, không biết nên nói gì mới phải.
Trong lòng bọn họ đều đang cuồn cuộn sóng lớn, hoàn toàn bị cảnh tượng này dọa sợ!
Lâm Ẩn - một tên ở rể rác rưởi nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh chỉ nói một câu là đã san bằng nhà họ Chu - một gia tộc quyền thế ngập trời có sản nghiệp hơn mười tỷ ở thành phố Thanh Vân!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, e là đều khiến người nghe phải trợn mắt há mồm.
Người ở thành phố Thanh Vân đều là hạng nông cạn, đều nhìn lầm Lâm Ẩn rồi!
"Lâm Ẩn, cậu ta... Chuyện gì thế này, ông Trương, về nhà hỏi Kỳ Mạt thử xem...", Lư Nhã Huệ nói với vẻ cay đắng, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ cùng tiếc nuối.
Khóe miệng Trương Tú Phong co giật, trên mặt là vẻ nghĩ mãi không ra, bộ dáng như đang có tâm tình ngổn ngang.
Một đại quý nhân như Lâm Ẩn, một ông lớn có thế lực mạnh mẽ như vậy.
Thế mà lại bị vợ chồng bọn họ trơ trơ đuổi ra khỏi nhà?
Thế mà lại kiên quyết nghĩ tất cả biện pháp chia rẽ Lâm Ẩn và con gái mình?
Đúng là quá mức hoang đường mà!
"Không ngờ Lâm Ẩn lại có thực lực như thế, tiếc quá".
"Vợ chồng nhà họ Trương chắc là giờ đã hối hận xanh ruột rồi. Đuổi một đứa con rể như thế ra khỏi nhà, còn rêu rao khắp nơi tiếng xấu cho cậu ta nữa?".
Tất cả khách quý ở đây sau khi phục hồi lại tinh thần thì bắt đầu xì xào bàn tán.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá vợ chồng Lư Nhã Huệ.
Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong chắc chắn đã trở thành trò cười trong mắt mọi người. Bọn họ nghĩ đủ mọi cách để đuổi Lâm Ẩn đi, muốn tác hợp Trương Kỳ Mạt gả vào gia tộc giàu có.
Kết quả lại đúng ngay ngày đính hôn, bị Lâm Ẩn tuyên bố một câu đã dẹp yên nhà họ Chu. Chuyện này đúng là trò cười lớn cho thiên hạ!
Vợ chồng Lư Nhã Huệ đỏ mặt lên, vừa thấy không cam lòng, vừa thấy vô cùng mất mặt, chỉ hận không thể tìm ra được cái lỗ nào để chui vào.
"Cậu chủ Chu Bình, Lâm Ẩn này rốt cuộc có thân phận thế nào? Cậu, cậu và ông Qúy sao lại kiêng dè cậu ta đến vậy?", Trương Tú Phong nóng mặt, rất không cam tâm mà hỏi một câu.
"Sếp, sếp Lâm là cậu Ẩn ở thủ đô...", Chu Bình đã như người mất hồn, cúi đầu nói: "Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tề - một trong năm gia tộc đứng đầu thủ đô, đồng thời cũng là chủ nhà hiện nay của nhà họ Tề...".
Sau khi nói ra câu này, toàn trường đều yên lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi.
Sau hôm nay, danh tiếng của cậu Ẩn chắc hẳn sẽ náo động toàn bộ thành phố Thanh Vân, chấn động cả tỉnh Đông Hải!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...