“Anh à, anh?”, Triệu Linh Nhi cực kỳ không muốn nhìn Triệu Thừa Kiền, tỏ vẻ rất là uất ức.
“Đừng nói nữa, cụ nhà đã bảo anh phải dẫn em về nhà họ Triệu rồi”, Triệu Thừa Kiền nặng nề nói.
Anh ta tự biết mình không quản lý được đứa em gái bị tình yêu làm choáng váng đầu óc này, rơi vào đường cùng chỉ có thể báo cáo với cụ nhà.
Vì thế, Triệu Thừa Kiền còn cố ý nói hết những chuyện mình đã trải qua khi ở Cảng Thành với cụ Triệu.
Nói tỉ mỉ thực lực mạnh mẽ của Lâm Ẩn.
Sau khi nghe xong, cụ Triệu quyết đoán ra lệnh phải đưa Triệu Linh Nhi về thủ đô, không thể để cô ả đi làm loạn chọc giận Lâm Ẩn nữa.
Ngay cả cụ Triệu cũng cực kỳ kiêng dè Lâm Ẩn.
“Hừ!”, Triệu Linh Nhi không phục hừ lạnh một tiếng, trừng Lâm Ẩn: “Lâm Ẩn, nếu anh không đến nhà họ Triệu tìm em, trở về thủ đô em sẽ đến chỗ cụ Tề mách lẻo!”.
Triệu Thừa Kiền xấu hổ, vội vàng kéo Triệu Linh Nhi đi.
“Lâm Ẩn, cụ nhà tôi cũng có chuyển lời cho cậu, hy vọng lúc cậu về thủ đô có thể tự mình đến nhà họ Triệu một chuyến. Cụ đợi cậu ghé thăm”.
Triệu Thừa Kiền nghiêm túc nói.
Sau đó, anh ta vội vàng dẫn người rời đi.
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
“Tần Phú Quý, đi tìm Thẩm Tam và Tưởng Kỳ đến đây”.
“Vâng!”, Tần Phú Quý nghiêm túc gật đầu, dẫn theo một nhóm đàn em ra khỏi phòng làm việc.
Hai mươi phút sau.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam đi vào phòng, hai người hơi xấu hổ nhìn Lâm Ẩn.
“Cậu Lâm, cậu về rồi sao”.
“Sếp Lâm, tôi…”.
Hai người Tưởng Kỳ hơi lo lắng không yên đứng trước bàn làm việc, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Hai người bọn họ là bị Triệu Linh Nhi bắt về dễ như trở bàn tay.
Ở trên đường nghe Tần Phú Quý nói Triệu Linh Nhi lại có thể lợi dụng lúc sếp Lâm không có ở đây mà làm xằng làm bậy ở thành phố Thanh Vân, lấy đi sản nghiệp hai người bọn họ quản lý thay sếp Lâm, còn lật đổ cô Lâm nữa?
Không biết lúc này sếp Lâm có tức giận không nữa.
“Được rồi, hai người không sao là tốt rồi”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Chuyện này tôi không trách hai người, hai người vốn không phải đối thủ của người có cấp bậc như Triệu Thừa Kiền”.
Lâm Ẩn hiểu với năng lực của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ vẫn không đối phó được với kẻ mạnh đi ra từ trong giới lánh đời như Triệu Thừa Kiền.
“Tôi kêu hai người đến đây chỉ vì muốn xem hai người có sao không thôi”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Còn nữa, tôi giao cho hai người đi làm một chuyện”.
“Hai người mau chóng xử lý chuyện của tập đoàn Hải Dương và tập đoàn Latinh ở thành phố Thanh Vân, để tất cả công việc hoạt động bình thường trở lại đi”.
“Còn nữa, khôi phục tất cả nghiệp vụ của tập đoàn đá quý Kỳ thị lại bình thường cho tôi”.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam nghiêm túc nghe lệnh, sau đó nghiêm mặt nói: “Xin nghe theo sắp xếp của xếp Lâm. Sau khi trở về chúng tôi sẽ lập tức xử lý ổn thoả”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, không nói gì thêm nữa.
…
Ngày hôm sau.
Toà nhà Kỳ thị, tập đoàn đá quý Kỳ thị.
Một chiếc Bentley màu đen đỗ dưới lầu, Lưu Quân thuần thục mở cửa xe ra.
Lâm Ẩn mặc áo sơ mi trắng gọn gàng bước xuống xe, bình tĩnh đi vào trong toà nhà.
Đây là toà nhà làm việc được Kỳ Mạt chọn sau khi tập đoàn phát triển hơn.
Kỳ Mạt không chịu gặp mình.
Anh cũng chỉ đành đến tập đoàn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì trước.
Lúc trước đã biết Triệu Linh Nhi khiến cho khắp nơi ở thành phố Thanh Vân gà bay chó sủa.
Nhưng vẫn không biết người phụ nữ điên này còn có mưu kế gì không.
Dù sao với sức ảnh hưởng của cô ả, chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến cả thành phố Thanh Vân rung lên ba lần rồi.
Triệu Linh Nhi tự mình ra mặt, sử dụng thế lực nhằm vào công ty tập đoàn của Kỳ Mạt.
Cũng không biết mấy kẻ xấu xa kia sẽ bỏ đá xuống giếng thế nào nữa, nhất là người của nhà họ Trương, ai cũng mong Kỳ Mạt sống không tốt.
Lâm Ẩn đi vào thang máy của toà nhà Kỳ thị, đến phòng làm việc cấp cao.
Trong phòng làm việc có một nhóm người mặc vest mang giày da đang xử lý tài liệu công việc.
Nhìn thấy Lâm Ẩn đến, mấy người ở đây đều tò mò nhìn qua.
“Mọi người, tôi muốn hỏi hôm nay tổng giám đốc Trương có đến công ty không”, Lâm Ẩn nhìn về phía mọi người, hoà nhã hỏi.
“Cậu tìm tổng giám đốc Trương nào?”, một thanh niên mặc vest khó hiểu hỏi: “Cậu là ai thế?”.
“Tìm tổng giám đốc Trương nào?”, Lâm Ẩn nhíu mày: “Chẳng lẽ tập đoàn đá quý Kỳ thị có tới mấy vị tổng giám đốc Trương sao?”.
“Đương nhiên, có hai tổng giám đốc Trương đó, một người là phó tổng giám đốc Trương Hồng Quân, một người là phó tổng giám đốc điều hành Trương Hồng Hiên”, chàng trai mặc vest nói: “Cậu là ai? Có hẹn trước không?”.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Ẩn trở nên u ám.
Tập đoàn đá quý Kỳ thị là mình tạo ra cho Kỳ Mạt.
Bây giờ người trong tập đoàn lại chỉ biết đến Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân, không quen Kỳ Mạt nữa?
“Ồ! Tôi nhận ra rồi, đây không phải là con rể Lâm Ẩn tiếng tăm lẫy lừng ở rể nhà họ Trương sao? Đúng là khách quý đấy!”.
Đột nhiên có một giọng nói châm chọc vang lên.
“Chắc cậu đến tìm Trương Kỳ Mạt đúng không? Ha hả, tiếc quá, vợ cậu Trương Kỳ Mạt đã không còn là tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Kỳ thị nữa rồi, cô ta bị cách chức rồi”.
Một chàng trai trẻ đi tới châm chọc nhìn Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn? Ôi chao, đúng là đã lâu không gặp nhỉ! E rằng cậu muốn ăn bám cũng tìm sai chỗ rồi!”.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Trương Điền Hải mặc bộ vest loè loẹt, đeo kính râm đi tới, hứng thú nhìn Lâm Ẩn, trong mắt mang theo đắc ý không nói nên lời.
“Trương Điền Hải? Ai cho anh đi vào toà nhà này?”, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không thay đổi hỏi.
“Cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ?”, Trương Điền Hải lắc lư đi tới, đắc ý nói: “Khoảng thời gian trước tập đoàn đá quý Kỳ thị đã phá sản rồi! Cậu ba Chu Bình của nhà họ Chu bỏ tiền ra mua lại. Nhà chúng tôi cũng có góp cổ phần”.
“Tôi cũng tò mò là cậu có tư cách gì đi vào toà nhà này đấy?”, Trương Điền Hải hỏi với giọng điệu khó ưa: “Lâm Ẩn à Lâm Ẩn, cậu vẫn nhát như thỏ giống trước đây nhỉ. Mỗi lần gặp phải chuyện lớn gì cũng trốn đi, chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ”.
“Lần này ngay cả tập đoàn của vợ cậu cũng bị thu mua rồi, đồ ăn bám như cậu còn có thể có thực lực gì nữa?”.
Trương Điền Hải cực kỳ đắc ý, ra sức châm chọc Lâm Ẩn.
“Hầy, quên nói cho cậu biết!”, Trương Điền Hải vỗ đầu, giả vờ giả vịt nói: “Nghe nói vợ cậu ly hôn với cậu rồi đúng không? Hơn nữa em họ Trương Kỳ Mạt của tôi cũng sắp gả vào nhà họ Chu giàu có rồi, hoàn toàn không còn quan hệ gì với đồ vô dụng là cậu nữa!”.
“Bây giờ, tôi muốn xem thử ở thành phố Thanh Vân này còn ai bảo vệ, giúp đỡ đồ vô dụng là cậu nữa! Hôm nay gặp được, ông đây sẵn tiện trừng trị cậu một trận luôn?”, Trương Điền Hải cười nham hiểm, hăm he nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...