Chàng Rể Cực Phẩm

“Con gái à, vừa rồi Lâm Ẩn đã trở lại, thằng vô dụng vô lương tâm đó vậy mà còn bày ra dáng vẻ như không hề hay biết gì”.

Lư Nhã Huệ trở về biệt thư, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Trương Kỳ Mạt.

“Con gái, vừa rồi con không biết vẻ mặt của Lâm Ẩn kia đáng ghét thế nào đâu. Cậu ta đã hại cả nhà ta tới nước này, mà chẳng thèm đếm xỉa gì, còn ra vẻ mình rất vô tội nữa chứ”.

“Nếu không phải mẹ nhắc đến chuyện cậu ta đã làm bậy ở Cảng Thành, nói tới ảnh chụp của cậu ta với cô gái tóc vàng phương Tây kia, cậu ta chắc chắn vẫn còn muốn quấn lấy con đấy”.

Lư Nhã Huệ không ngừng lải nhải, trút hết sự bất mãn đối với Lâm Ẩn ở trong lòng.

Trương Kỳ Mạt vẫn im lặng không nói gì.

Trầm mặc một lát, cô hỏi: “Lâm Ẩn có nói gì không mẹ?”.

“Hả, thằng vô dụng Lâm Ẩn kia còn có thể nói gì chứ? Cậu ta chỉ biết khoác lác nói láo mà thôi”, Lư Nhã Huệ ra vẻ khinh thường nói, “Không ngờ cậu ta lại không biết xấu hổ nói, gì mà có thể giúp con giải quyết vấn đề của công ty? Còn nói gì mà chuyện ở Cảng Thành đều không phải là sự thật, là chúng ta hiểu lầm cậu ta?”.

“Thật buồn cười! Ảnh chụp là chứng cứ vô cùng xác thực như thế, có thể là giả à? Huống chi, đồ ăn hại Lâm Ẩn này đáng để con tin tưởng sao?”.

“Được rồi, không nhắc tới Lâm Ẩn đó nữa, cứ nhắc tới là bố lại càng điên. Thật không biết lúc trước sao tôi lại tin lời cụ nhà, để kẻ vong ơn phụ nghĩa kia vào được nhà chúng ta”.

Trương Tú Phong nghiêm mặt nặng nề nói, tựa như đang vô cùng không vui.

Trương Kỳ Mạt nghe bố mẹ nói một hồi xong.

Vẻ mặt cô hơi thay đổi, đôi mắt đẹp sáng lên.

Bố mẹ không biết thực lực của Lâm Ẩn.

Nhưng cô biết rõ, Lâm Ẩn thật sự có năng lực giải quyết tất cả khó khăn mà nhà cô đang gặp phải.


Chỉ là, Lâm Ẩn nói chuyện ở Cảng Thành không phải như vẻ bề ngoài, vậy nhất định phải suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Dẫu sao thì ảnh thân mật của Lâm Ẩn và cô gái tóc vàng kia vẫn rành rành ra đó.

“Đúng rồi, Lâm Ẩn còn nói muốn gặp con, nói gì mà phải giải thích hết tất cả cho con nghe”, Lư Nhã Huệ hừ lạnh nói, “Thứ không biết xấu hổ như cậu ta, còn muốn lừa gạt con nữa sao?”.

“Cậu ta thật sự là đồ vong ơn phụ nghĩa, con cũng đã sớm nhìn rõ rồi đấy! Cậu ta có nói gì con cũng không được tin nữa”.

“Còn muốn gặp con gái của mẹ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cả đời này Lâm Ẩn kia cũng đừng hòng bước được vào cửa nhà họ Trương này nữa.”

Lư Nhã Huệ tức giận bất bình nói.

“Lâm Ẩn nói muốn gặp con ạ?”.

Trương Kỳ Mạt lộ ra vẻ xúc động, tựa như đã hơi động lòng.

“Đúng vậy! Con gái, chẳng lẽ con còn muốn gặp đồ bạc bẽo kia sao? Cậu ta đã đối xử với con như vậy rồi, dám trắng trợn ngang nhiên ngoại tình ở bên ngòai, thật sự là không hề đặt con ở trong lòng”.

Lư Nhã Huệ nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nghiêm nghị dạy dỗ.

“Con gái, con tuyệt đối không thể gặp lại Lâm Ẩn nữa. Nếu không cậu ta sẽ lại lừa gạt con tới mụ mị đầu óc mất”.

Trương Kỳ Mạt thở dài, nói: “Con, con sẽ không gặp Lâm Ẩn đâu”.

Bây giờ trong lòng cô đúng là không thể nào đối mặt với Lâm Ẩn.

Thứ nhất, cô cảm thấy mình quá vô dụng, không xứng với anh.

Thứ hai, tính cô vốn không thích nịnh nọt bợ đỡ, cho dù Lâm Ẩn có năng lực thế nào cũng không thể thay đổi được thái độ của cô.


Nếu Lâm Ẩn không giải thích rõ ràng chuyện mập mờ với người phụ nữ khác ở bên ngoài này, cô sẽ không vứt bỏ thể diện, chủ động tới gặp anh.

“Con à, con nghĩ được như vậy là tốt rồi. Không cần phải gặp thằng bất lực đó nữa”, Lư Nhã Huệ đắc ý nói.



Thành phố Thanh Vân, khu Thành Bắc.

Tần Vân Lâu.

Nhà họ Tần là thế gia hạng hai ở thành phố Thanh Vân, một tay gây dựng những khu giải trí, chốn ăn chơi tiêu tiền.

Mọi người đều biết, sau khi Tần Phú Quý của nhà họ Tần đi theo Tưởng Kỳ - nhà giàu số một Đông Hải thì địa vị lên như diều gặp gió, nghiễm nhiên có thể sánh vai với ba gia tộc lớn nhất ở Đông Hải.

Cho nên, Tần Vân Lâu đã trở thành điểm đến nổi tiếng bậc nhất ở phía bắc thành phố.

Dưới Tần Vân Lâu, Lâm Ẩn mặt vô cảm, chắp tay một mình bước vào sảnh lớn.

Không hề nhìn thấy bóng dáng Tưởng Kỳ và Thẩm Tam.

Lâm Ẩn đã hỏi thăm một chút thông tin ở bên ngoài, hiểu được tình hình giới thượng lưu ở thành phố Thanh Vân.

Hiện giờ, ở thành phố Thanh Vân, người còn công khai xuất hiện ở bên ngoài chính là Tần Phú Quý.

Cánh tay đắc lực chủ yếu của Lâm Ẩn ở Đông Hải là Tưởng Kỳ và Thẩm Tam. Ngoài ra, cấp dưới chính thức chính là Chris và Tần Phú Quý.


Tới tìm Tần Phú Quý đương nhiên là vì muốn hỏi cho rõ hắn ta đã là làm ra chuyện gì ở thành phố Thanh Vân.

Tần Vân Lâu, phòng hạng sang tầng mười sáu.

Một người đàn ông phát tướng béo tròn, đeo một miếng ngọc Phật, vẻ mặt uy nghiêm, ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc, đang thư thái ung dung uống rượu.

Bên bàn tiệc, hai mươi ba mươi tên vệ sĩ mặc đồ vest đứng thẳng tắp, trang nghiêm giống như đại ca thế giới ngầm.

“Tần đại ca, có người tới tìm anh”.

Một tên đàn em vội vàng đi đến báo cáo.

“Ai vậy? Tìm ông đây có chuyện gì?”, Tần Phú Quý cao giọng, uống một ngụm trà, thong thả ung dung nói.

“Tần Phú Quý, ở thành phố Thanh Vân anh cũng sống thư thái quá nhỉ?”.

Giọng nói thản nhiên của một người đàn ông trẻ tuổi truyền đến.

Anh mặc áo sơ mi đen gọn gàng, đôi mắt lạnh lùng, chắp tay đi tới.

Loảng xoảng.

Sau khi nhìn thấy chàng trai trẻ, Trần Phú Quý sửng sốt, tách trà trong tay cũng rơi xuống đất.

“Anh Lâm!”.

Tần Phú Quý vội vàng đứng lên, sợ hãi chạy đến nghênh đón.

“Anh Lâm, anh đã trở lại rồi. Anh đích thân tới đây sao không thông báo cho em lấy một tiếng, để em chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo”, Tần Phú Quý nịnh nọt nói.

Lâm Ẩn mặt mày vô cảm, thoải mái tự nhiên ngồi vào ghế chủ vị.

“Nghe nói chuyện biệt thự Tuyết Long là do anh sai người làm?”, Lâm Ẩn thản nhiên nhìn về phía Tần Phú Quý.


Lâm Ẩn đã hỏi thăm về khu biệt thự Tuyết Long, biết biệt thự anh mua cho Kỳ Mạt lúc trước đã bị cưỡng chế bán đấu giá, thậm chí còn muốn đuổi cả nhà Kỳ Mạt đi.

Mà văn bản thủ tục lại do Tần Phú Quý ký tên.

Tần Phú Quý cùng với Tưởng Kỳ giúp anh xử lý sản nghiệp của tập đoàn Hải Dương, biệt thự Tuyết Long cũng nằm trong sản nghiệp này.

“Chuyện này...”.

Tần Phú Quý đầu đầy mồ hôi, cảm nhận được áp lực cực lớn.

“Anh Lâm, anh nói đến chuyện em ký tên chuyển nhượng biệt thự kia sao?”, Tần Phú Quý thật cẩn thận nói, “Anh Lâm, em chỉ ký tên theo lời dặn dò của cô cả nhà họ Triệu thôi”.

“Những chuyện khác em thật sự không biết. Em tuyệt đối trung thành với anh, tận tâm xử lý sản nghiệp ở thành phố Thanh Vân mà không dám vượt quá bổn phận”.

“Cô cả nhà họ Triệu?”, Lâm Ẩn cười lạnh, “Quả nhiên là người phụ nữ điên kia giở trò”.

“Tần Phú Quý, anh giúp Triệu Linh Nhi làm việc, còn nói không vượt quá bổn phận? Đây là trung thành với tôi sao?”.

Lâm Ẩn nhìn về phía Tần Phú Quý bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Anh Lâm, chuyện này! Cô Triệu không phải là vợ của anh sao? Cô Triệu muốn khu đất ấy, em nào dám nhúng tay vào chuyện nhà của anh”, Tần Quý Quý đổ mồ hôi đầy trán nói.

Trước đó, Triệu Linh Nhi tới tìm Tần Phú Quý cũng dùng thủ đoạn giống như đối xử với Thẩm Tam và Tưởng Kỳ.

Chỉ là, Tần Phú Quý là kẻ xảo quyệt gió chiều nào theo chiều ấy.

Sau khi biết được bối cảnh kinh người của cô ả, hắn ta lập tức đi nịnh bợ lấy lòng. Chỉ cần là những chuyện Triệu Linh Nhi giao cho, hắn ta sẽ cố hết sức hoàn thành, bởi vậy nên mới không bị giam lỏng.

Lâm Ẩn cười lạnh, sao anh lại không nhìn ra trò vặt này của Tần Phú Quý.

“Tần Phú Quý, tôi còn chưa lên tiếng, anh đã gấp gáp nịnh bợ người nhà họ Triệu như vậy sao?”, Lâm Ẩn nhìn về phía Tần Phú Quý, “Hơn nữa, ai nói với anh Triệu Linh Nhi là vợ của tôi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui