"Thưa thiếu chủ, đại sư Lâm...", Mã Bình Xuyên nghiêm mặt lại, sửa xưng hô với Lâm Ẩn: "Đại sư Lâm tuyệt đối không phải hạng tầm thường".
"Thưa thiếu chủ, khi so đấu cậu cũng phải cẩn thận đấy...".
Sau khi trịnh trọng nói xong câu này, Mã Bình Xuyên lại nôn khan ra vài ngụm máu tươi, thở hồng hộc nằm liệt ở trên mặt đất.
Ông ta đã không còn dũng khí để đấu với Lâm Ẩn nữa, có lẽ đã không còn gì để nói nữa rồi.
Bởi vì trong lòng Mã Bình Xuyên rất rõ, sự chênh lệch của ông ta với Lâm Ẩn là một trời một vực.
Một kích vừa rồi kia Lâm Ẩn đã hạ thủ lưu tình rồi.
Với thực lực của Lâm Ẩn, nếu thật sự ra tay thì chỉ trong nháy mắt, võ công của Mã Bình Xuyên ông ta đã bị phế hết toàn bộ, chết ngay tại chỗ.
Có thể thấy được Lâm Ẩn là tông sư ở trình độ nào.
Mã Bình Xuyên ông ta đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, tuổi già thành tinh, vậy mà lại có mắt không tròng, dám lỗ mãng xấc xược trước mặt một tông sư trẻ tuổi như vậy, đúng là xấu hổ ê chề.
"Lâm Ẩn, rốt cuộc cậu đã luyện võ nào vậy?", Triệu Thừa Kiền âm trầm hỏi Lâm Ẩn, càng ngẫm càng thấy không thể nhìn thấu được Lâm Ẩn này.
Lâm Ẩn còn chưa thật sự ra tay ở trước mặt anh ta, mà chỉ dựa vào nội kình thâm hậu của mình bắt giữ Long Dương, ép quỳ Bùi, đánh bay Mã Bình Xuyên.
Chỉ riêng chiến tích của ba trận này.
Đã đủ để Lâm Ẩn vang danh giới lánh đời.
Dù sao ba người Long Dương cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh uy danh hiển hách trên bảng Nhân!
Chiến tích đánh bại ba cao thủ bảng Nhân dễ như trở bàn tay, đã đủ để khoe khoang!
"Nếu muốn biết, thì lấy thực lực đến thử đi", Lâm Ẩn nói rất thản nhiên.
Đôi mắt Triệu Thừa Kiền lạnh dần, anh ta dịch lên trước hai bước, dần lộ ra một khí thế cường đại.
Bộ vest màu trắng trên người anh ta không gió mà bay, như thể có luồng khí lưu nào đó phun trào quanh thân.
Soạt!
Triệu Thừa Kiền bỗng nhiên bước lên, trong chớp mắt, bóng người nhoáng lên như sao băng, xông thẳng đến chỗ Lâm Ẩn một cách mạnh mẽ.
Anh ta có khí thể như giao long bắn lên khỏi mặt nước, giơ nắm ngón tay ra trước, như thể muốn nhổ ra cả non sông, lực ở trên bàn tay ấy mạnh mẽ đến mức khiến không khí nổ vang, tiếng gió gào thét.
Chỉ với lực lượng mạnh mẽ từ chiêu thức ấy, đã đủ để xé nát một chiếc xe buýt. Người chứng kiến được cảnh này, cũng sẽ không mảy may nghi ngờ rằng, thân thủ và thực lực của Triệu Thừa Kiền quả thật đã không còn là người thường.
Ầm!
Trong chớp mắt này, Lâm Ẩn vung tay lên, như tướng quân vung roi, thúc giục vạn quân.
Một luồng lực mạnh mẽ nổ ra, bổ vào cánh tay Triệu Thừa Kiền.
Trong khoảnh khắc chúng tiếp xúc với nhau, Triệu Thừa Kiền như bị sét đánh, cả người như thể bị điện giật bay ngược ra sau mười mấy mét.
Từng tiếng gió rền vang.
"Hả! Hả!".
Triệu Thừa Kiền run rẩy, nằm co quắp một chỗ, đồng tử bỗng rụt lại, nhìn Lâm Ẩn với vẻ không thể nào tin nổi.
Lúc này, từ gân cốt đến lục phủ ngũ tạng, thậm chí là cơ bắp tay chân của anh ta cứ như bị giật điện, ngập tràn cảm giác tê rần và đau đớn.
Khắp người đã chẳng còn chút sức lực nào cả!
"Dưới nắm đấm của tôi, thật sự không có người như anh đâu", Lâm Ẩn chắp tay đứng tại chỗ, hờ hững lên tiếng.
Mặt Triệu Thừa Kiền đỏ bừng, ánh mắt rất không cam tâm.
Anh ta không ngờ rằng, Lâm Ẩn chỉ qua loa vung một tay lên là đã phá được chiêu của mình trong tích tắc.
Cũng với luồng sức mạnh khủng bố đâm thẳng vào cơ thể, càng khiến anh ta thấy tuyệt vọng.
Chênh lệch giữa anh ta và Lâm Ẩn hoàn toàn là một trời một vực, không ở cùng một đẳng cấp.
Nếu như Lâm Ẩn thật sự có ý định diệt khẩu, thì trong một tích tắc thôi, cũng đã đủ giết anh ta mười mấy lần!
"Tôi, tôi chịu thua", Triệu Thừa Kiền cúi đầu, mặt mày đỏ bừng.
Võ học của Lâm Ẩn, anh ta không thăm dò ra được.
Xuất thân của Lâm Ẩn, anh ta cũng không tra ra nổi.
Anh ta đường đường là kỳ lân của nhà họ Triệu, là thiếu chủ của Dương Môn, là người đứng đầu bảng Địa.
Thế mà đối diện với Lâm Ẩn lại bị nghiền ép hoàn toàn, thua thê thảm ê chề!
"Chuyện phân đà ở Cảng Thành, anh đừng hỏi lại nữa", Lâm Ẩn hờ hững nói.
"Chuyện của nhà họ Triệu, tôi tự có quyết định".
Nghe thế, ánh mắt của Triệu Thừa Kiền lóe lên, mặc dù không cam tâm, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Nếu Long Dương đã không trung thành, tôi cũng chẳng cần người như vậy, người dưới tay hắn ta cậu cứ dẫn đi đi. Phân đà ở Cảng Thành, tôi lập lại một cái khác là được", người như vậy nói.
"Cáo từ!".
Triệu Thừa Kiền với khuôn mặt đỏ bừng, nâng Vô Danh đang quỳ dưới đất lên, rồi dẫn Mã Bình Xuyên vội vàng rời khỏi căn phòng này.
Bọn họ đã chẳng còn mặt mũi nào ở trước mặt Lâm Ẩn nữa.
Lâm Ẩn vẫn thản nhiên như không, nhìn về phía Hades: "Gọi Long Dương đến đây".
...
Sau khi đấu một trận với mấy người Triệu Thừa Kiền xong.
Lâm Ẩn gọi Long Dương đến, sắp xếp lại chuyện phân đà Dương Môn ở Cảng Thành một phen.
Ngày hôm sau.
Lâm Ẩn đến tập đoàn Sở thị, ăn một bữa cơm cùng với Sở Hùng Sơn.
Nhân tiện thương lượng cho xong hiệp định liên minh với nhà họ Sở ở Cảng Thành.
Sau lưng Sở Hùng Sơn là Sở thị ở Điền Nam, là thế gia Vua trăm thuốc ở Long Quốc.
Tòa nhà Sở thị, trong phòng bao riêng, có một bàn xếp toàn đồ ngon rượu quý.
Lâm Ẩn và Sở Hùng Sơn ngồi đối diện nhau.
"Sếp Lâm, cậu cứ yên tâm, ngày nào còn Sở Hùng Sơn ở nhà họ Sở. Thì Sở thị ở Điền Nam vĩnh viễn là bạn của cậu!", Sở Hùng Sơn nghiêm túc nói, nâng một ly rượu lên: "Sếp Lâm, tôi mời cậu một ly".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên cụng vào ly của ông ấy.
Sở Hùng Sơn làm việc đâu vào đấy, không thể chê được.
"Sếp Lâm, lần này tôi đã gặt hái được không ít lợi ích ở Cảng Thành, cụ nhà trong gia tộc cũng càng thêm coi trọng tôi, những điều này đều là nhờ phúc của cậu cả", Sở Hùng Sơn cảm thán.
Trong mắt ông ấy, Lâm Ẩn hoàn toàn là một đại quý nhân.
Cứu con trai của ông ấy, lại cho ông ấy gặt hái được quá nhiều thành tựu ở Cảng Thành, cùng nhau phát tài.
Bây giờ nhà họ Sở theo đà của Lâm Ẩn, đã có sức ảnh hưởng tăng thêm vài bậc nữa.
"Tổng giám đốc Sở, đừng khách sáo. Chuyện ở Cảng Thành, ông cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều", Lâm Ẩn nghiêm mặt lại nói.
"Ha ha, sếp Lâm này, tương lai nếu có cơ hội đến tỉnh Điền Nam thì phải đến nhà họ Sở chúng tôi làm khách đấy", Sở Hùng Sơn cười bảo: "Cụ nhà tôi sau khi nghe được chuyện về cậu, đã khen ngợi nhiều lắm đấy".
Lâm Ẩn biết rõ, cụ nhà trong lời của Sở Hùng Sơn là cụ Dược Vương của nhà họ Sở đức cao trọng vọng trong giới lánh đời.
Cụ Dược Vương của nhà họ Sở có danh tiếng vô cùng tốt, từ nhỏ đã hành y cứu thế, tuổi về già thì có học trò khắp thiên hạ, khi làm việc luôn tuân theo y đức và lương tâm.
Với cụ Dược Vương này, Lâm Ẩn cũng rất kính trọng trong lòng.
"Nếu có cơ hội, tôi ắt hẳn sẽ đến nhà họ Sở làm khách", Lâm Ẩn nghiêm túc nói.
"Ha ha, vậy thì hân hạnh quá", Sở Hùng Sơn cười đáp.
Tích tích tích.
Đúng lúc này.
Điện thoại của Lâm Ẩn bỗng vang lên.
"A lô, Lâm Ẩn à? Cậu ở ngoài lâu như thế, có định về cái nhà này nữa không?".
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói chất vấn của Lư Nhã Huệ.
"Con còn chuyện phải làm ở Cảng Thành", Lâm Ẩn nghiêm túc đáp.
"Lâm Ẩn, tôi nói cho cậu biết, mấy chuyện trăng hoa cậu làm ở Cảng Thành ấy à, Kỳ Mạt biết hết rồi! Bây giờ Kỳ Mạt rất thất vọng về cậu, đã chẳng thèm quan tâm cái thằng lòng lang dạ sói như cậu nữa rồi!".
"Dạo này trong nhà xảy ra biết bao việc, công ty của Kỳ Mạt đã sắp phá sản. Cậu lập tức trở về cho tôi, sắp xếp làm thủ tục một bận, ly hôn quách cho rồi. Dù sao cậu có bao cô tình nhân ở bên ngoài thế mà, đừng có hại con gái nhà chúng tôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...