“Đại sư Lâm, tính mạng của Vu Tắc Thành không có gì đáng lo ngại cả. Xem ra từng chịu hình phạt khắc nghiệt, nhưng tố chất thân thể của ông ấy vượt xa người bình thường, cũng không có bị thương đến gân cốt”, Long Dương nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, chuyện vẫn còn trong dự tính của mình, Quý Trọng Sơn bắt Vu Tắc Thành đi chỉ để làm thành mồi nhử thôi, cho nên sẽ không có ý giết người.
Lâm Ẩn đi qua, duỗi tay nắm lấy cổ tay Vu Tắc Thành, sau đó hai ngón tay liên tục gõ lên cổ tay, ấn xuống mấy huyệt vị.
“Phụt!”.
Vu Tắc Thành bỗng nhiên phun ra một ngụm máu bầm màu đen, từ từ mở mắt.
“A… Anh, anh Ẩn!”, Vu Tắc Thành nhìn thấy Lâm Ẩn trước mặt thì trở nên kích động.
“Ông có sao không?”, Lâm Ẩn hỏi.
“Vẫn ổn, tên khốn Quý Trọng Sơn kia bắt tôi chịu một ít cực hình, tôi vẫn chịu được. Nỗi khổ da thịt mà thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng”, Vu Tắc Thành nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn gật đầu: “Chuyện này khổ cho ông rồi, sau khi trở về cứ lo nghỉ ngơi điều dưỡng, tôi sẽ kê thuốc cho ông”.
Vu Tắc Thành nói: “Cảm ơn anh Ẩn…”.
Lâm Ẩn dẫn người rời khỏi biệt thự Hương Tân.
Những người trong căn cứ bí mật Quý Trọng Sơn để lại này đều không có giá trị gì, chỉ là người hầu vệ sĩ và một giám đốc mà thôi, hoàn toàn không tiếp xúc được tin tức quan trọng của Quý Trọng Sơn.
Tiếp sau đây, tấm bài Long Dương này đã không thể phát huy được hiệu quả hiếm thấy nữa rồi.
Nhưng hiệu quả của Long Dương có thể cứu Vu Tắc Thành ra cũng xem như một chuyện vui.
Tình hình bây giờ, quyền chủ động ở Cảng Thành đang nằm trong tay mình.
Sau khi rời khỏi biệt thự Hương Tân.
Ánh mắt Lâm Ẩn sâu thẳm, lấy điện thoại ra.
Tên Quý Trọng Sơn này, thật sự là mắc ở cổ họng mà.
Lén lút cấu kết với Văn Thiên Phượng, không biết đang có âm mưu gì.
Bày bố ở Cảng Thành lâu như vậy, thời cơ đã chín muồi, nên cho Quý Trọng Sơn một kích trí mạng nhất rồi!
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn gọi điện thoại đi.
“Sở Hùng Sơn, ông sắp xếp tất cả đi, đêm nay mở họp báo”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Mặt khác, kêu Doãn Đại Cừu bên kia mở cuộc họp cho hội thương mại. Hôm nay, ông đến trụ sở chính của hội thương mại Cảng Thành với tôi một chuyến!”.
…
Giữa biển Cảng Thành, đảo nhỏ Hải Thiên.
Đây là một hòn đảo nhỏ bí ẩn gần biển, trong phạm vi trăm dặm chỉ có một thôn chài nhỏ, vắng vẻ không người.
Vào đúng giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên cao.
Một chiếc máy bay riêng đáp xuống trung tâm đảo nhỏ.
Trung tâm đảo nhỏ có một căn biệt thự tư nhân xa hoa khí thế được rừng rậm bao phủ, giống như một làng du lịch giải trí vậy.
Trước cửa mỗi một căn biệt thự đều có một người đàn ông đeo kính râm màu đen, mặc đồ rằn ri đứng thẳng ở đó. Trên người bọn họ mang theo khí chất hung ác, khuôn mặt Đông Nam Á điển hình.
Đây là căn cứ huấn luyện tư nhân của Quý Trọng Sơn, bỏ hơn cả tỷ để đầu tư, đặc biệt dùng để đào tạo sát thủ chết chấp hành nhiệm vụ đen tối, còn trang bị cả vũ khí hoả lực mạnh và hệ thống phòng ngự.
Trực thăng đáp xuống một căn biệt thự trong căn cứ, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo thoải mái đi xuống, theo sau là một người đàn ông trung niên đang cầm khăn lau mồ hôi.
“Ông Quý! Lính đánh thuê đội ba được ông điều phái đã vào vị trí”.
“Ám vệ của nhà họ Quý đang trên đường tập trung!”.
Một loạt đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm màu đeo trang bị đầu đủ đang kính cẩn nghênh đón máy bay.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu nghiêm túc báo cáo.
“Tốt, mau chóng vào vị trí cho tôi, phải đảm bảo phòng vệ an toàn hòn đảo này!”, Quý Trọng Sơn lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nói.
Hôm nay lúc ở trong biệt thự Hương Tân trên đảo Vòng Sao, hắn còn đang uống trà nói chuyện phiếm với Văn Thiên Phượng thì đột nhiên nhận được lời cảnh báo của ông lớn bên trên, nói Lâm Ẩn dẫn người giết tới rồi.
Khiến hắn sợ đến suýt phát bệnh tim, không kịp dặn dò điều gì đã vội vàng ngồi máy bay trốn khỏi nội thành Cảng Thành.
Lâm Ẩn khiến hắn quá áp lực.
Hơn nữa hiệu suất làm việc của tên này cực kỳ đáng sợ!
Tối qua hắn mới nhờ Long Dương đi thăm dò Lâm Ẩn, kết quả chưa đến mười hai tiếng, Lâm Ẩn đã trở tay dẫn Long Dương chạy đến sào huyệt. Nếu không phải trốn nhanh, đoán chừng đã bị Lâm Ẩn chặt ra tám khúc rồi!
Thủ đoạn của nhân vật như Lâm Ẩn thật sự khiến người ta khó tin, có thể nói là vô song.
“Lâm Ẩn này thật sự quá hung ác, đời này, tôi chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm như thế này bao giờ! Suýt chút đã xong đời rồi!”, Quý Trọng Sơn nặng nề nói, dáng vẻ còn đang rất sợ hãi.
“Ông Quý, không phải ông đã đáp xuống an toàn rồi sao, chỉ kinh sợ thôi chứ đâu có gặp nguy hiểm gì”, Văn Thiên Phượng chậm rãi nói, trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh: “Ông cứ yên tâm đi, có ông lớn ở trên kia, Lâm Ẩn ở Cảng Thành chỉ là con cá trong chậu mà thôi. Mỗi hành động của cậu ta đều không thể trốn khỏi tầm mắt của ông lớn đó”.
Quý Trọng Sơn nặng nề nhìn Văn Thiên Phượng, muốn nói lại thôi.
Cứ thế, hai người được đội vệ sĩ dẫn đi vào biệt thự xa hoa ở giữa đảo, dặn dò giúp việc bưng nước trà lên.
Quý Trọng Sơn ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, thở phào một hơi, nhìn sofa thoải mái xung quanh.
Lúc này, hắn mới thôi lo lắng.
Chỉ khi đến căn cứ tư nhân có tầng tầng lớp lớp bảo vệ canh gác thế này, hắn mới có thể thấy an toàn hơn một chút.
Lâm Ẩn này, quá mức hung ác.
“Tên Lâm Ẩn này không chết thì ông già này không thể ngủ ngon!”, Quý Trọng Sơn nhấp một hớp trà cảm thán.
“Bà Văn, bà mau báo cáo với ông lớn, bảo ông ấy bố trí người xử lý Lâm Ẩn đi”.
Văn Thiên Phượng nhướng mày: “Tôi đã kêu ông đừng nóng vội rồi, ông lại không kiềm chế được, cứ phải tự quyết định tìm người của Dương Môn. Cuối cùng thì sao, người của Dương Môn hoàn toàn không đáng tin cậy, phản bội rồi! Còn làm xáo trộn kế hoạch của chúng ta!”.
“Long Dương phản bội là chuyện tôi không ngờ được! Là tôi tính sai”, Quý Trọng Sơn sắc mặt khó coi: “Long Dương mang ơn tôi, hơn nữa tính người này ham tiền, có hợp tác rất nhiều với tôi trong việc làm ăn”.
“Ai mà ngờ chỉ trong một buổi tối, Long Dương sẽ không để ý đến của cải sản nghiệp ở Cảng Thành mà đứng về phía Lâm Ẩn chứ?”.
Quý Trọng Sơn cả đêm không ngủ chỉ vì đợi Long Dương có thể truyền đến tin tốt gì không, kết quả Long Dương lại độc ác dẫn Lâm Ẩn đến lấy mạng hắn.
“Bây giờ chúng ta đã không còn mồi nhử là Vu Tắc Thành nữa rồi”, Quý Trọng Sơn u ám nói: “Hơn nữa Lâm Ẩn hợp tác với Sở Hùng Sơn đứng vững chân ở Cảng Thành, chúng ta đã mất đi quyền chủ động”.
“Ha… Xem ra chúng ta đã xem thường Lâm Ẩn rồi, bước vào Cảng Thành chưa được một tháng đã ép được ông vào trong cái góc này”, Văn Thiên Phượng cười lạnh nói: “Sau này, ông cứ ở lại đây điều khiển giới kinh doanh của Cảng Thành, phối hợp hành động của tôi. Trở về tôi sẽ báo cáo với ông lớn về kế hoạch xử lý Lâm Ẩn”.
“Không bao lâu nữa, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ông lớn ra quyết định, đó cũng là ngày Lâm Ẩn phải bỏ mạng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...