Doãn Đại Cừu trợn to mắt, trước uy thế của Lâm Ẩn, ông ta chảy mồ hôi trán, cả người run rẩy.
Sau đó ông ta tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, hạ cái đầu kiêu ngạo của mình xuống.
"Sếp Lâm, tôi xin lỗi...".
"Tôi quả thật không có tư cách cùng bàn điều kiện với cậu".
Doãn Đại Cừu cúi đầu nhận sai.
"Là do tôi không biết cách dạy con, để thằng súc sinh Doãn Quân xúc phạm cậu, tôi sẽ phế một cánh tay của nó, kính xin sếp Lâm đừng trách cứ nữa!", Doãn Đại Cừu nghiến răng nói, cúi thấp đầu, trong lòng đã nhỏ máu.
Doãn Đại Cừu không dám cãi lời Lâm Ẩn.
Hoặc là nói, ông ta không còn cách nào khác.
Trong lòng ông ta cũng rất rõ, đây là cơ hội Lâm Ẩn cho mình.
Nếu không, Lâm Ẩn mà nổi giận thật sự thì đừng nói là một tay của Doãn Quân, cho dù có diệt trừ cả nhà Doãn Quân bọn họ thì cũng chỉ cần nói một câu mà thôi.
Cả nhà bọn họ không thể cản được uy thế ngập trời của Lâm Ẩn, cùng lắm chỉ là một đám kiến dưới chân anh mà thôi, nhấc chân một cái là có thể dẫm chết hết.
"Không! Bố! Bố à, bố nghe lời anh ta thật sao, bố phế con một cánh tay ư?", Doãn Quân nói với vẻ không dám tin.
"Doãn Quân, đây là con đường sống sếp Lâm khai ân cho nhà chúng ta đấy. Vì mọi người, Doãn Quân, con hay hi sinh một chút đi", Doãn Đại Cừu nhìn về phía Doãn Quân, nói với vẻ mặt nặng nề.
"Bố à! Nhưng con là con trai duy nhất của bố đấy! Con không muốn tàn phế đâu!".
Doãn Quân đã sợ hãi tột độ, liên tiếp lui về phía sau, phản kháng kịch liệt.
Cậu ta hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bố ruột của mình mà lại đi giúp tên thối tha Lâm Ẩn kia, phế bỏ một cánh tay của mình ư?
Chẳng lẽ Lâm Ẩn thật sự có bản lĩnh nghịch thiên?
Chỉ cần một câu nói đã khiến bố không thể không đánh gãy tay mình?
Bố lại còn bảo đó là Lâm Ẩn đã khai ân? Nếu không cả nhà họ Doãn sẽ bị diệt trừ?
"Bố, bố không thể làm vậy được! Em trai con nó làm gì sai chứ, sao bố lại muốn phế nó? Nó chỉ có chút mâu thuẫn với họ Lâm kia thôi mà? Bố là một ông lớn nổi danh ở Cảng Thành, có tiền có thế, tại sao phải sợ một tên như anh ta?", Doãn Băng đi tới khuyên can, không hề hiểu tại sao chuyện lại thành như vậy.
Trong mắt bọn họ, bố của mình, Doãn Đại Cừu là nhân vật lớn số một số hai ở Cảng Thành, là phó hội trưởng hội thương mại ở Cảng Thành! Là tay anh chị trong vùng xám của khu Hương Giang, các bang hội trong vùng xám đều phải nể mặt ông ta!
Thế mà lại bị người ta ép đến độ muốn phế bỏ con trai mình? Còn cam tâm tình nguyện làm như thế?
"Con câm miệng đi! Doãn Quân rơi vào kết cục này cũng là do con nuông chiều nó!", Doãn Đại Cừu nổi giận, lạnh lùng nhìn Doãn Băng: "Con còn dám nói nhiều thêm câu nào, bố cũng sẽ phế con luôn!".
Dứt lời, Doãn Đại Cừu vung tay lên: "Bắt thằng nhóc ngu xuẩn này lại cho tôi".
Lập tức có vài tên bảo vệ mặc vest xông đến xô ngã Doãn Quân, nhấn cả người cậu ta xuống mặt bàn.
"Bịt miệng nó lại, đánh nát một cánh tay".
Doãn Đại Cừu thở dài một tiếng rồi lạnh lùng sai sử.
Vài tên bảo vệ lấy ra một miếng khăn màu trắng, sau đó nhét vào miệng Doãn Quân.
"Ưm ưm ưm!".
Doãn Quân bị bảo vệ đè lên mặt bàn đang điên cuồng giãy giụa, trơ mắt nhìn vài tên bảo vệ lấy gậy sắt ra đi tới, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hai tên bảo vệ cầm gậy sắt rất thành thục, chúng nhắm ngay tay của Doãn Quân rồi nện xuống từng nhát rất lực, âm thanh trầm đục vang lên không ngớt.
"Á á á".
Doãn Quân tái mặt, trợn mắt, hét lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, cả người co giật điên cuồng, đau đến mức gần như mất ý thức.
Toàn bộ cánh tay của cậu ta đã bị đánh đến mức cong oặt xuống biến dạng, chảy ròng máu tươi.
Rầm.
Cả người Doãn Quân như mất hết xương cốt, ngã quắp xuống mặt đất, sắc mặt đã trắng bệch, nước mắt chảy đầm đìa nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, trong đáy mắt chất chứa sự sợ hãi tột độ.
Kinh khủng quá.
Người đàn ông này có thực lực có thể nghiền nát hết tất cả.
Tại sao, lại, lại đắc tội anh ta...
Doãn Quân hối hận trong lòng vô cùng cực, sau đó mất ý thức, rơi vào hôn mê.
"Sếp Lâm, cậu, cậu có thể tha thứ cho nhà họ Doãn chúng tôi chưa?", Doãn Đại Cừu mang theo vẽ sợ hãi mà nói, dè dặt hỏi dò.
Lâm Ẩn vẫn tỏ ra hững hờ như cũ: "Chris, ký hợp đồng với ông ta đi".
"Vâng! Thưa sếp Lâm!".
Chris cung kính gật đầu, lập tức vỗ tay cái bốp, thư ký thương vụ ở bên cạnh nhanh chóng đưa sang tập văn kiện hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn.
Chris rút một cây bút máy từ trong túi áo trên ra, kí thoăn thoắt xuống đấy, sau đó lại bảo nữ thư ký đưa hợp đồng qua cho Doãn Đại Cừu.
"Cảm ơn sếp Lâm! Đại ân của sếp Lâm, tôi cảm ơn vô cùng!".
Doãn Đại Cừu kích động cầm lấy tập hợp đồng kia, chăm chú đọc một lượt.
Sau đó sắc mặt ông ta đỏ lên, vui mừng khôn xiết.
Một câu nói bảo cấp dưới ký tên của Lâm Ẩn, đã đem đến tài sản giá trị mấy tỷ!
Đây mới là nhân vật tai to mặt lớn, chỉ cần một ý nghĩ thôi đã quyết định vận mệnh của vô số người.
Có phần hợp đồng này, Doãn Đại Cừu như được cho thêm một cái mạng, bảo vệ sản nghiệp của mình, không lụn bại đến mức cửa nát nhà tan...
"Tổng giám đốc Sở, chuyện hội thương mại ở Cảng Thành giao cho ông xử lý đấy. Những chi tiết vụ vặt khác, ông tự thảo luận với Doãn Đại Cừu đi", Lâm Ẩn nói rất hững hờ: "Tôi còn có việc, về trước đã".
"Vâng cậu Lâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện hội thương mại ở Cảng Thành", Sở Hùng Sơn nghiêm mặt nói: "Cậu đi thong thả".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, đi ra khỏi khách sạn Hương Giang.
"Sếp Lâm, đi thong thả", Doãn Đại Cừu vẫn duy trì thái độ cung kính.
Doãn Đại Cừu biết rõ, với cục diện bây giờ, ông ta đã lên thuyền của Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn có thể giúp ông ta sống, thì tất nhiên cũng có thể giẫm ông ta chết.
Điều ông ta có thể làm là phục tùng vô điều kiện chuyện Lâm Ẩn giao cho Sở Hùng Sơn, phải tận lực phối hợp làm việc.
Lâm Ẩn rời khỏi khách sạn Hương Giang, Hades và Chris theo sát phía sau.
Chuyện cần phải đàm phán với Sở Hùng Sơn, đã xong xuôi cả rồi.
Đã bày bố xong thế cục.
Chỉ chờ phía bên Diệp Hắc báo tin nữa thôi.
Đến khi Lâm Ẩn đi rồi, Doãn Đại Cừu đứng trong Bên trong hội trường vẫn còn đang sợ hãi, tóc gáy dựng đứng, như thể vừa dạo một vòng địa ngục trở về.
Ông ta lăn lộn một đời ở Cảng Thành này, trắng đen hai giới chỗ nào cũng có phần, nhưng chưa từng gặp qua người trẻ tuổi nào có được khí thể kinh khủng đến thế.
Chỉ hờ hững đôi lời, đã khiến người ta tuyệt vọng và bất lực.
"Bố, bố phế một cánh tay của em trai, đổi lấy một cái hợp đồng, có đáng không?", Doãn Băng dè dặt hỏi.
"Tất nhiên là đáng rồi. Con không hiểu đâu", Doãn Đại Cừu nghiêm mặt lại nói: "Em trai con không bị phế một cánh tay này, thì cả nhà họ Doãn chúng ta sẽ biến mất, con biết không? Các con hãy cảm ơn sếp Lâm, sếp Lâm đúng là một cao nhân!"
...
Cùng lúc đó.
Sân bay Vòng Sao ở Cảng Thành.
Một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống chính giữa sân bay.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest trắng bước xuống giữa hàng bảo vệ mười mấy người.
Cách đó không xa, có từng chiếc xe hàng hiệu xếp thành hàng, ai nấy đều là thanh niên mặc com lê ngay ngắn, mặt mày lạnh lùng, họ tới để đón người.
"Hoan nghênh cậu Triệu đến Cảng Thành!".
Trong sân bay vang lên giọng nói như muốn khuấy đảo cả đất trời.
Người đàn ông trẻ tuổi kia tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai, ánh mắt sắc như dao nhọn, khí thể toàn thân rất hiên ngang.
"Ông Mã, đã xác định được vị trí của Lâm Ẩn ở Cảng Thành chưa?", Triệu Thừa Kiền hững hờ lên tiếng hỏi, khí thế rất mạnh mẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...