Chàng Rể Cực Phẩm

Sao có chuyện đó được chứ?

Lâm Ẩn thật sự chỉ gọi một cuộc đã bảo Chris tới được ngay ư?

Không phải anh chỉ là một tên nhóc ất ơ nghĩ đủ mọi cách để bấu víu quan hệ với Sở Hùng Sơn thôi sao?

Ngay cả người nắm giữ một tập đoàn lớn như Chris cũng có thể tùy tiện điều đến đây ư?

Rốt cuộc Lâm Ẩn là thần thánh phương nào?

Chris trước mặt đứng trước mặt Lâm Ẩn, khiêm tốn nghiêng mình cúi đầu, cảnh tượng này đã làm Doãn Đại Cừu chấn động hoàn toàn.

Doãn Đại Cừu từng đứng xa nhìn theo Chris ở trong một buổi tiệc giao lưu doanh nhân nào đó.

Trong buổi tiệc giao lưu của giới kinh doanh, người đến đi đều là bậc thương nhân có gia tài trên một tỷ, bao gồm các ông chủ tổng giám đốc của các tập đoàn lớn, đối mặt với những người kia, Chris luôn có một tư thái ngạo nghễ không gì sánh được, ai muốn đến giao lưu với ông ta một câu đều phải chịu áp lực vô cùng lớn.

Nhưng dù là một nhà tài phiệt đứng đầu như thế lại nguyện cung kính cúi đầu trước một hậu bối chưa làm nên trò trống gì? Trưng ra một khuôn mặt cung kính khiêm tốn như vậy?

Đúng là khó mà tin được!

"Này, ông già quèn kia là ai đấy? Dẫn bảo vệ đến đây bày trò sĩ diện hão à?", Doãn Quân tỏ vẻ rất khó chịu nhìn chằm chằm vào Chris: "Mẹ nó đúng là điếc không sợ súng! Ông được gọi tới giúp đỡ đó à? Đã một bó tuổi rồi mà còn đến đây diễn trò lòe mắt à?".

"Ha ha, tôi còn tưởng anh gọi ai đến ghê gớm lắm? Thì ra là gọi một con khỉ già quèn đến", Doãn Băng tỏ vẻ xem thường nhìn Lâm Ẩn, cất tiếng mỉa mai: "Rác rưởi vẫn hoàn là rác rưởi thôi, còn muốn gọi người đến để đắp hình tượng cho mình à? Sao chẳng nhìn lại thử đi, bố tôi là một ông lớn như thế nào!".

Tên họ Lâm này đúng là nực cười.

Gọi một ông già người nước ngoài hơn năm mươi tuổi, đeo kính viễn đến?

Dẫn theo vài bảo vệ mặc vest ở phía sau là tưởng mình thành ông lớn rồi chăng?

Nói không chừng chỉ là mời vài diễn viên quần chúng đến làm bộ ấy chứ.


Hai chị em Doãn Băng càng ngàng thêm vẻ điên cuồng, nhìn Lâm Ẩn mà như đang nhìn một trò hề.

Trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn chỉ đang làm trò con bò, lòe thiên hạ mà thôi.

Gọi người đến trước mặt một ông lớn lăn lộn cả hai giới trắng đen như Doãn Đại Cừu bố bọn họ? Khoe mẽ sao? Thế chẳng phải là đang múa rìu qua mắt thợ à?

"Sếp Lâm, là hai người này đúng không, cậu muốn xử lý như thế nào?".

Chris híp mắt lại liếc nhìn Doãn Băng và Doãn Quân, rồi cung kính xin chỉ thị Lâm Ẩn.

"Hai đứa câm miệng lại ngay cho bố!".

Doãn Đại Cừu đột nhiên nổi giận, gắt giọng quát Doãn Băng và Doãn Quân.

"Mau xin lỗi ông Chris ngay! Hai đứa ngu ngốc này, nói nữa là bố không cho qua đâu đấy!", Doãn Đại Cừu tái mặt lại mà quát.

Mình còn đang nhờ vả Sở Hùng Sơn giới thiệu cho Chris, kết quả vị đại quý nhân này vừa xuất hiện, con gái mình lại mỉa mai ông ta?

Nếu chọc giận Chris rồi thì sau này sao mà sống tiếp ở Cảng Thành được?

"Bố? Bố biết ông già này à?".

"Chrit gì vậy ạ? Bố, bố muốn con xin lỗi ai?".

Doãn Băng và Doãn Quân trưng ra bộ mặt nghi hoặc, không biết tại sao bố lại bỗng dưng nổi giận.

Chẳng lẽ bởi vì ông già Lâm Ẩn gọi tới này? Không thể nào!

Một tên nhà quê tỉnh lẻ như Lâm Ẩn thì thế lực lớn được bao nhiêu ở Cảng Thành này chứ? Còn quen biết với nhân vật nào mà ngay cả bố mình cũng phải e dè ư?


Sắc mặt Doãn Đại Cừu càng khó coi thêm, đi đến tát Doãn Quân một cái.

"Câm miệng lại ngay!".

Một tát này quá bất ngờ, Doãn Quân không kịp trở tay, tỏ vẻ oan ức mà ôm mặt.

Dạy dỗ con cái xong, Doãn Đại Cừu lúng túng mù mờ nhìn về phía Lâm Ẩn và Chris, cảm thấy trong lòng đang chịu áp lực cực lớn.

Giờ phút này đây, ông ta càng nhìn Lâm Ẩn càng thấy người này sâu không lường được.

Ông ta đã biết, Lâm Ẩn mới là người làm chủ chân chính trong trường hợp này, đó là người mà ông ta không chọc vào nổi!

"Hội trưởng Doãn, ông Chris, tôi không cần giới thiệu nhiều đâu nhỉ. Vậy ông làm quen với vị ở bên cạnh tôi này đi, đây là Lâm Ẩn, sếp Lâm", Sở Hùng Sơn nghiêm mặt lại nói: "Ông Chris là người đại diện trong giới kinh doanh của sếp Lâm".

"Thân phận của sếp Lâm, ông tự ngẫm nghĩ đi".

Vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Doãn Đại Cừu lập tức trở nên trắng bệch, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi.

Chris chỉ là cấp dưới của Lâm Ẩn?

Chẳng trách Chris lại đổi tên tập đoàn Latinh ở Cảng Thành thành tập đoàn Lâm thị.

Người tên Lâm Ẩn này chính là ông chủ đứng sau lưng tập đoàn Lâm thị đang làm mưa làm gió ở Cảng Thành ư?

Lúc này đây, Doãn Đại Cừu đã hối hận phát điên rồi, chỉ hận không thể tự tát mình hai cái.

Sao lại vì hai đứa con ngu xuẩn của mình mà chọc phải vị đại Phật này chứ!

"Sếp Lâm, xin lỗi! Lúc nãy là tôi có mắt như mù, không biết đó là cậu", Doãn Đại Cừu đỏ cả mặt, đổi giọng gọi sếp Lâm, vội vàng xin lỗi.


Lâm Ẩn nhếch miệng lên thành nụ cười nhạt, không tỏ thái độ gì.

Nụ cười nhạt này của Lâm Ẩn dọa Doãn Đại Cừu run rẩy trong lòng, mồ hôi thấm ướt cả vạt lưng.

Ông ta bỗng cảm thấy mình không phải đang đối diện với con người, mà là đối diện với một con rồng lớn đang nhìn con kiến từ trên cao xuống.

Khí thế lạnh lùng này càng khiến người ta tuyệt vọng!

"Chú em Sở! Chuyện này, tôi, tôi sai rồi! Chú, chú giúp tôi cầu xin sếp Lâm và ông Chris với!", Doãn Đại Cừu nói với vẻ hoảng hốt.

Sở Hùng Sơn nói: "Hội trưởng Doãn, lúc trước tôi đã chuẩn bị nói thân phận của cậu Lâm cho ông nghe rồi. Nhưng con trai ông cứ bám theo gây phiền, chuyện này không thể trách tôi được".

"Ngày hôm nay sếp Lâm gọi ông Chris đến là đã định cho ông một cơ hội, cho ông một con đường vận tải biển để kéo dài tính mạng", Sở Hùng Sơn chậm rãi nói: "Nhưng tiếc là cục diện tốt đẹp ấy lại bị ông tự tay đập vỡ".

"Không!".

Nghe Sở Hùng Sơn nói, sắc mặt Doãn Đại Cừu lại càng thêm khiếp sợ, tiếc nuối không nguôi, tim gan như đang chảy máu.

Ông ta đã bỏ lỡ một cơ hội tốt đẹp như vậy rồi ư?

Ông ta cầu tình khắp nơi chính là vì để có thể ký được một hợp đồng với Chris.

Kết quả Bồ tát hiện trước mặt mà lại không biết quỳ lạy, ngược lại còn đắc tội với thần tiên, lần này thì xong đời rồi!

"Sếp Lâm! Đây, đây là sai sót của tôi! Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội!", Doãn Đại Cừu buông xuống tất cả sự kiêu ngạo của mình, quay sang cúi đầu nhận lỗi với Lâm Ẩn: "Mong cậu vẫn giữ lại điều kiện lúc trước, chỉ cần cậu đồng ý hợp tác vụ vận tải biển với tôi, tôi có thể trả bất cứ giá nào!".

Tài nguyên hải ngoại Chris có trong tay, à không, phải nói là Lâm Ẩn có được, đối với ông ta là quá quá quan trọng!

Dưới áp lực cực lớn của Quý Trọng Sơn, chỉ có Lâm Ẩn mới có thể cứu được Doãn Đại Cừu ông ta!

"Hai đứa ngu xuẩn kia, trước đó còn nói xấu sếp Lâm! Bây giờ còn không mau xin lỗi sếp Lâm đi!".

Nói xong, Doãn Đại Cừu nhìn hầm hầm vào hai chị em Doãn Băng.

Sau khi biết được thực lực của Lâm Ẩn, ông ta tất nhiên cũng rõ được, gì mà sờ mó này nọ, rõ ràng là đứa con gái ngu xuẩn của ông ta đang gây sự.


Với thực lực của Lâm Ẩn, có nhìn trúng được con gái ông ta, vậy đó chính là phúc phần của nhà bọn họ!

"Con... Bố à...".

"Sao lại phải xin lỗi anh ta?".

Doãn Băng và Doãn Quân ù ù cạc cạc, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.

Bảo hai người bọn họ phải cúi đầu xin lỗi Lâm Ẩn à? Sao có chuyện đó được!

Tại sao bố bọn họ là người đáng gờm như vậy, lại sợ Lâm Ẩn chứ?

"Đừng có chọc bố điên lên, hai đứa đã kéo họa ngập trời đến nhà mình rồi đấy, còn không biết nặng nhẹ à?", Doãn Đại Cừu lạnh lùng quát lên, nổi trận lôi đình.

Đối mặt với uy nghiêm của bố.

Doãn Quân và Doãn Băng đành phải cúi đầu, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.

"Xin lỗi, sếp Lâm".

"Xin lỗi...".

"Sếp Lâm, tôi có thể bày tỏ tất cả thành ý của mình. Chuyện xảy ra đêm nay đều là lỗi của tôi cả. Chỉ cần cậu có thể tha thứ, cho tôi một cơ hội, thì chuyện gì tôi cũng đồng ý làm cả", Doãn Đại Cừu nghiêm túc lên tiếng, đè thái độ của mình xuống mức khẩn khiết nhất.

"Cho ông một cơ hội à?", Lâm Ẩn nói với vẻ vô cảm: "Vậy tôi cho ông một cơ hội nhé".

"Đánh gãy một cánh tay của con trai mình đi".

"Hả? Sếp Lâm, chuyện này?", sắc mặt Doãn Đại Cừu tái lại, trong lòng căm hận không thôi, đứa con trai ngu ngốc của mình đã đắc tội Lâm Ẩn quá nhiều rồi, mắng nhiếc biết bao lời khó nghe cực điểm, lần này khó mà có cái kết đẹp.

"Cầu xin cậu hãy thay đổi điều kiện của mình đi, tôi, tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, thật sự không thể khiến nó tàn phế được".

Vẻ mặt của Lâm Ẩn vẫn nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, hờ hững nhìn về phía Doãn Đại Cừu đang hoảng loạn, ông ta như bị thần tiên soi xét, cả người chỉ còn lại sự hãi hùng khiếp sợ.

"Ông cảm thấy mình có tư cách bàn điều kiện với tôi à?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui