Sở Hùng Sơn nhíu mày lại, nhìn Doãn Đại Cừu.
“Hội trưởng Doãn? Ông đang nói cái gì đấy? Cậu Lâm là khách quý của tôi, mong ông để ý cách ăn nói của mình”.
Doãn Đại Cừu đến nhờ mình giúp đỡ, chẳng phải vì không chịu nổi áp lực từ Quý Trọng Sơn ư?
Người có thể giúp đỡ ông ta không phải là mình, mà là Lâm Ẩn.
Doãn Đại Cừu đúng là cái đồ ngu xuẩn, không ngờ ông ta còn dám nói Lâm Ẩn vô dụng?
Lẽ nào ông ta không biết, vị phật lớn mà hôm nay ông ta đến bái là Lâm Ẩn hay sao?
“Chú em Sở, chú không nghe rõ tôi nói gì hay sao? Tên Lâm Ẩn này hành xử quá bỉ ổi, dám đụng đến con gái tôi! Còn đánh con trai của tôi nữa! Chứ bằng không tôi cũng đâu có không nể mặt chú, khăng khăng làm lớn chuyện ở nơi này cho được”, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt lại.
Gương mặt Sở Hùng Sơn trở nên nghiêm túc, ông ấy gọi Sở Sở sang để hỏi thăm ngọn nguồn mọi chuyện.
Lập tức biết được ngay chuyện gì đã xảy ra.
“Hội trưởng Doãn, có thể anh hiểu nhầm chuyện gì đó rồi, cậu Lâm sẽ không đụng đến con gái của anh đâu”, Sở Hùng Sơn đanh giọng mà nói: “Về chuyện này, tôi có thể lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo”.
Nực cười, Lâm Ẩn là người ở đẳng cấp thế nào?
Một truyền kỳ ở thủ đô.
Chẳng phải người đạt đến đẳng cấp của Lâm Ẩn, muốn có dạng phụ nữ như thế nào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao?
Sao có thể làm ra chuyện bỉ ổi như thế này? Nhìn trúng con gái của Doãn Đại Cừu?
Nếu như Doãn Đại Cừu biết người trước mặt ông ta là cậu Ẩn của thủ đô, e là sẽ chủ động dâng con gái mình lên giường Lâm Ẩn mất.
Đương nhiên Sở Hùng Sơn không đời nào nói thân phận của Lâm Ẩn cho Doãn Đại Cừu biết.
Bởi vì Doãn Đại Cừu chưa có đủ tư cách.
Nếu như ông ấy không xuất thân từ gia tộc lánh đời, những tin tình báo mà gia tộc tiếp xúc được rất sâu, thì cũng không thể đoán ra được thân phận của Lâm Ẩn.
“Chú em Sở, chú nói vậy là ý gì? Lấy nhân cách của chú ra để đảm bảo”, Doãn Đại Cừu híp mắt lại, trông có vẻ rất hậm hực: “Ý của chú là con gái tôi nói dối chứ gì?”.
Doãn Đại Cừu không ngờ rằng Sở Hùng Sơn lại tin tưởng Lâm Ẩn đến thế, đến câu nói nhân cách cũng thốt ra khỏi miệng.
“Chú Sở, chắc chắn là chú đã bị Lâm Ẩn lừa gạt rồi, anh ta vốn là một thằng giang hồ lừa bịp bợm, chú không biết nhân cách của Lâm Ẩn thế nào đâu!”, Doãn Băng nói vội: “Khi nãy Lâm Ẩn sờ mó cháu từ sau lưng, gương mặt anh ta háo sắc lắm, giống hệt như một con chó đến thời kỳ động đực. Buồn nôn chết đi được. Chắc chắn anh ta sẽ giả vờ làm quân tử trước mặt chú đấy”.
“Chú Sở, chú phải tin tưởng cháu!”, Doãn Băng nói tiếp, ánh mắt cô ta rất đỗi tủi thân: “Với lại, chú Sở, cháu còn muốn kiến nghị một chuyện với chú. Rất có thể Lâm Ẩn là đồ lừa đảo cùng một giuộc với Liêu Tuấn Phi, anh ta rắp tâm tiếp xúc với nhà chú nên mới giở trò lừa đảo, vờ như mình đã cứu Tiểu Phàm, chú phải đề phòng anh ta một chút!”.
“Chú em Sở, mọi chuyện đã lớn đến nước này rồi, tôi không đồng ý với quan điểm của chú đâu”, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt mà nói: “Con gái tôi là một cô bé ưu tú và xinh đẹp, làm sao có thể lấy sự trong sạch của mình ra nói đùa? Để vu oan giá họa cho đồ rác rưởi vô liêm sỉ như Lâm Ẩn kia chứ?”.
Nghe bố con Doãn Đại Cừu tung hứng một hồi, Sở Hùng Sơn cảm thấy khiếp sợ, ông ấy len lén nhìn sang Lâm Ẩn, thấy anh vẫn điềm nhiên như không, trong lòng mới thầm thở phào một hơi.
Sở Hùng Sơn thật sự rất sợ đôi bố con này sẽ chọc tức vị phật sống Lâm Ẩn, e là sẽ gây ra trận lũ lụt cao ngút trời.
Cậu Ẩn của thủ đô, đó là người đã tàn sát cả nhà họ Văn khi bất đồng quan điểm, đến người đứng đầu trong nhà họ Từ cũng bị đánh quỳ rạp xuống đất xin tha, chỉ nhấc tay thôi đã đè cho nhà họ Từ không thể ngẩng đầu lên nổi.
Lần này anh đến Cảng Thành là để xử lý Quý Trọng Sơn, người đứng đầu Cảng Thành.
Một khi người như anh ra oai, Sở Hùng Sơn cũng chẳng biết phải dàn xếp thế nào.
“Cậu Lâm… Chuyện này…”, Sở Hùng Sơn nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy muốn hỏi ý kiến của anh, không dám thay vị phật sống này tỏ thái độ.
Lâm Ẩn nhấp một ngụm rượu rồi hờ hững nói: “Tổng giám đốc Sở, hôm nay ông làm chủ đi, đây là địa bàn của ông, tất nhiên phải để ông xử lý”.
“Thế thì phải cảm ơn cậu Lâm đã nể mặt tôi”, Sở Hùng Sơn nghiêm mặt mà đáp.
Ông ấy biết, Lâm Ẩn đã nể mặt ông ấy lắm rồi.
Nếu như Lâm Ẩn thật sự ra tay, Sở Hùng Sơn ông cũng mất hết mặt mũi.
“Chú em Sở, mọi người đều đang nhìn đấy. Chú là chủ của buổi tiệc, chú đến giải quyết đi. Tôi muốn trả lại công bằng cho con gái và con trai mình”, Doãn Đại Cừu nói chậm rãi, cố gắng kềm chế ngọn lửa giận trong lòng mình.
Nếu như không phải hôm nay có việc muốn nhờ Sở Hùng Sơn, với tính cách của Doãn Đại Cừu, ông ta đã trở mặt chặt tay Lâm Ẩn ngay rồi!
“Đúng đó ạ, chú Sở, chú là bạn thân của bố cháu. Cháu là bạn thân của Sở Sở, cháu bị người ta ức hiếp trong buổi tiệc chú tổ chức, chú giúp cháu đòi lại công bằng với”, Doãn Băng tỏ vẻ đáng thương, dường như sắp sửa chảy nước mắt vậy.
“Chú Sở, ban nãy anh ta còn kêu vệ sĩ của mình tát cháu nữa, chú xem đi, mặt của cháu đã sưng vù lên rồi! Cháu không đánh trả thì sau này biết phải lăn lộn trong Cảng Thành thế nào nữa đây?”, Doãn Quân ôm gương mặt sưng vù, than khổ với ông ấy.
“Câm miệng! Đừng nói nữa!”, Sở Hùng Sơn lạnh giọng quát mắng, ông ấy thể hiện uy nghiêm: “Doãn Băng, Doãn Quân, hai cháu đi ra ngoài ngay! Đừng có ở đây làm bố mình mất mặt!”.
“Anh Doãn, hôm nay chúng ta đến đây để bàn việc công, tôi không hy vọng bị những chuyện linh tinh quấy rầy”, Sở Hùng Sơn đanh giọng mà nói: “Nhân cách của cậu Lâm, tôi có thể đảm bảo, anh cứ xem những gì cậu ấy làm tôi làm đi!”.
“Nếu như anh khăng khăng lấy lại thể diện, thế thì anh cứ nhắm vào họ Sở tôi đây này!”.
Sở Hùng Sơn nói chắc như đinh đóng cột, không hề để lại bất kỳ cơ hội để thương lượng nào.
Nghe thấy thế, tất thảy mọi người vây quanh đều kinh ngạc!
Mọi người đều không ngờ rằng Lâm Ẩn, một thanh niên trông có vẻ hết sức bình thường, lại có địa vị cao trong lòng ông lớn như Sở Hùng Sơn, có thể khiến cho Sở Hùng Sơn sẵn lòng đắc tội triệt để với phó hội trưởng hội thương mại Doãn Đại Cừu?
“Chú em Sở, chú…”, gương mặt Doãn Đại Cừu giống như màu gan heo, bị Sở Hùng Sơn nói đến á khẩu.
Sở Hùng Sơn đã nói đến nước này rồi, ông ấy ủng hộ Lâm Ẩn như thế, trừ phi ông ta muốn trở mặt với Sở Hùng Sơn, chứ bằng không chỉ đành cúi đầu mà thôi.
Hôm nay ông ta lại có chuyện muốn nhờ vả Sở Hùng Sơn.
Doãn Đại Cừu cảm thấy phiền muộn trong lòng, tức giận mà không thể trút ra được.
“Doãn Băng, hai chị em con ra ngoài trước đi! Bố sẽ thương lượng với chú Sở về chuyện của các con!”, Doãn Đại Cừu gắt gỏng với hai chị em Doãn Băng.
“Bố, chuyện này…”.
Doãn Băng và Doãn Quân ngập ngừng, trông có vẻ không cam tâm chút nào, bọn họ ngượng nghịu ra ngoài.
Trước lúc đi, hai người còn nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy hết sức không cam tâm.
Bọn họ tương đối không phục, không ngờ lại bị mất hết mặt mũi trước mặt thằng nhà quê như Lâm Ẩn, bố mình là người có tiền có thế trong Cảng Thành, bị đánh trước mặt bố mà vẫn phải nuốt giận vào lòng! Mắc gì chứ!
“Được rồi, các vị khách quý, chẳng có chuyện gì nữa đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, mọi người cứ từ từ mà ăn uống”, Sở Hùng Sơn chào hỏi khách quý có mặt ở đây rồi an ủi bọn họ.
“Chú em Sở, tạm thời tôi không đả động đến chuyện này nữa. Bàn chuyện chúng ta đã hẹn với nhau trước đi”, Doãn Đại Cừu nghiêm mặt mà nói, ông ta ráng kềm chế lửa giận trong lòng xuống.
Dù gì ông ta cũng là kẻ lõi đời, có thể co có thể duỗi, dằn được cơn giận này xuống.
Doãn Đại Cừu tự có tính toán của mình, hôm nay ông ta khó lòng đụng đến Lâm Ẩn trước mặt Sở Hùng Sơn được.
Có điều chẳng qua Lâm Ẩn chỉ dựa vào mối quan hệ với Sở Hùng Sơn, rồi láo xược ở đây mà thôi.
Đợi sau này tìm cơ thội xử Lâm Ẩn đi là xong, Sở Hùng Sơn cũng không thể vì một người chết vô giá trị mà trở mặt với Doãn Đại Cừu ông ta được.
Sở Hùng Sơn nhìn Lâm Ẩn nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt ông ấy có vẻ muốn xin ý kiến.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu.
“Anh Doãn, xin mời, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu cả rồi”, Sở Hùng Sơn nghiêm mặt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...