Chàng Rể Cực Phẩm

“Bác Doãn, chắc bác có chút hiểu lầm rồi, chuyện không phải như thế đâu ạ”, Sở Sở nói, sắc mặt cô ấy hơi khó coi.

Tuy cô ấy mới quen Lâm Ẩn không lâu, nhưng với khí phách anh biểu hiện ra chắc chắn không thể làm ra hành động bẩn thỉu gì với Doãn Băng được.

“Hả? Hiểu lầm? Chuyện không phải như thế?”, Doãn Đại Cừu bất mãn nhìn về phía Sở Sở: “Sở Sở, Doãn Băng là bạn tốt của cháu, chẳng lẽ cháu cảm thấy Doãn Băng đang nói dối ư?”.

“Bác hỏi cháu, cháu có nhìn thấy quá trình xảy ra chuyện này không?”.

“Cháu… cháu không có”, Sở Sở trả lời đúng sự thật.

“Không nhìn thấy quá trình của chuyện này? Vậy vì sao cháu lại nói chuyện giúp Lâm Ẩn kia?”, Doãn Đại Cừu rất không vừa lòng.

Hôm nay vốn là Sở Hùng Sơn đãi khách, kết quả khách Sở Hùng Sơn mời đến lại có thể làm ra hành động bẩn thỉu với con gái của ông ta, ức hiếp con gái ông ta?

Bây giờ ngay cả con gái của Sở Hùng Sơn cũng chẳng phân biệt trắng đen bảo vệ Lâm Ẩn kia?

Doãn Đại Cừu ông ta không được nể mặt như vậy ư?

“Sở Sở, em đã nói từ lâu là chị đừng để bề ngoài của tên giang hồ lừa gạt Lâm Ẩn kia mê hoặc rồi mà”, Doãn Quân ở một bên nói: “Khi nãy lúc chị không có ở đây, anh ta động tay động chân với chị em, còn vờ như chỉ không cẩn thận thôi. Nếu không bị em bắt gặp, còn không biết anh ta muốn làm hành động khác người gì nữa!”.

“Đúng vậy Sở Sở, tớ vừa thấy tên Lâm Ẩn kia đã biết là đồ háo sắc rồi, anh ta tiếp cận nhà họ Sở các cậu rõ ràng là không có ý tốt, nói không chừng là nhằm vào cậu đấy, cậu phải cẩn thận đề phòng cái người này đấy”, Doãn Băng nghiêm mặt mà nói.

Sở Sở càng nghe càng cảm thấy khó chịu.


“Bố, có lẽ Sở Sở bị tên Lâm Ẩn kia lừa rồi, cho nên mới cực kỳ tin tưởng anh ta”, Doãn Quân cũng nói theo: “Lần trước nghe Sở Tiểu Phàm nói là Lâm Ẩn cứu mạng em ấy, cho nên cả nhà chú Sở mới xem anh ta là ân nhân cứu mạng”.

“Nhưng tình hình lúc đó là Liêu Tuấn Phi chạy xe nhanh trên đường lớn ở sân bay, lúc phóng xe suýt chút tông trúng Sở Tiểu Phàm, kết quả lại được Lâm Ẩn cứu?”, Doãn Quân lắc đầu cười lạnh nói: “Âm mưu rõ ràng như vậy, chuyện vớ vẩn như vậy mà Sở Sở còn tin tưởng đến thế?”.

“Hả? Còn có chuyện như vậy sao? Lâm Ẩn kia là ân nhân cứu mạng của nhà họ Sở các cháu à?”, Doãn Đại Cừu nhíu mày, híp mắt ngẫm nghĩ một lát: “Quá vô lý, Sở Sở à, chuyện này bác sẽ nói rõ ràng với bố cháu, để ông ấy nhìn cho rõ đây là loại người gì, tránh để bố cháu chịu thiệt”.

Doãn Quân và Doãn Băng thầm cười trộm.

Bố của bọn họ là người sĩ diện hão, xảy ra chuyện thế này còn không ra mặt dạy dỗ tên Lâm Ẩn kia sao?

“Sở Sở, chuyện bên chỗ bố cháu, lát nữa bác sẽ đi tìm ông ấy nói. Cháu đi kêu tên Lâm Ẩn kia đến đây, không trút cơn giận này, bác rất khó chịu”, Doãn Đại Cừu nặng nề nói.

“Bác Doãn, chuyện này…”, Sở Sở khó xử.

“Bố, cái người mặc áo sơ mi trắng kia chính là Lâm Ẩn, anh ta ra đây rồi”.

Doãn Quân đột nhiên vui vẻ, duỗi tay chỉ về xa xa.

Lâm Ẩn vừa ra khỏi toilet, đúng lúc gặp phải mấy người Doãn Đại Cừu.

“Lâm Ẩn, cái đồ vô liêm sỉ này, lại đây cho ông!”, Doãn Quân gào lên với anh.

Lâm Ẩn nhướng mày đưa mắt nhìn qua.

Phát hiện hai chị em Doãn Quân kia đang đứng cùng Sở Sở.

“Tên họ Lâm kia, anh dám ức hiếp chị gái của tôi, bây giờ bố tôi đến rồi, tôi xem anh ăn nói thế nào!”, Doãn Quân cười lạnh nói, khiêu khích nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.

Sở Sở đi về phía Lâm Ẩn, đứng bên cạnh anh nhẹ nhàng nói: “Anh Lâm, hình như chị em Doãn Băng có chút hiểu lầm với anh, bây giờ bố Doãn Đại Cừu của bọn họ hơi thù hằn anh”.

“Hiểu lầm gì?”, Lâm Ẩn thắc mắc.

“Doãn Băng nói khi nãy anh sờ mó cô ấy… Có chuyện này không ạ?”, vẻ mặt Sở Sở hơi khó coi, cẩn thận hỏi.

Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi lại: “Cô tin sao?”.

“Ừm, anh Lâm, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh, anh sẽ không làm ra loại chuyện này”, Sở Sở nghiêm túc nói: “Nhưng bọn họ không tin, tôi lo anh sẽ xảy ra mâu thuẫn không cần thiết với bọn họ”.

Một bên là ân nhân cứu mạng của em trai, một bên là bạn thân của mình.

Cô ấy kẹp ở giữa cũng rất khó xử, nhưng không hiểu vì sao Doãn Băng muốn lấy cái cớ như vậy để vu oan cho anh Lâm.


Lâm Ẩn cười nhạt: “Không sao, tôi cũng muốn xem bọn họ nói thế nào”.

Nói xong, anh bình tĩnh đi qua, Sở Sở theo sát ở phía sau.

Anh chỉ gặp mặt chị em Doãn Băng có một lần, nhưng bây giờ bọn họ vẫn không chịu thôi.

Lại còn vu oan mình sờ mó cô ta?

Buồn cười.

Ánh mắt Doãn Quân bốc lửa nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, hận không thể đánh anh tàn phế ngay tại chỗ.

Càng thấy Sở Sở thân thiết với Lâm Ẩn như vậy, ngọn lửa ghen ghét trong lòng cậu ta càng cháy lớn hơn.

Thật sự đáng ghét, dựa vào cái gì một tên quê mùa có thể được nữ thần Sở Sở của mình kính trọng và thân thiết như thế chứ.

Dáng vẻ cung kính khiêm tốn như vậy, người không biết còn tưởng Sở Sở là nữ hầu của Lâm Ẩn đó!

“Em trai, đừng nóng vội, chẳng mấy chốc tên họ Lâm này sẽ phải cút khỏi Cảng Thành thôi, chị sẽ giúp em theo đuổi được Sở Sở”, Doãn Băng ở bên cạnh cười lạnh.

Doãn Quân đáp: “Chị, lần này khiến chị nói cái cớ như vậy thật sự uất ức rồi. Sao cái tên họ Lâm quê mùa đến từ tỉnh khác kia có thể chạm vào chị được chứ? Anh ta cùng lắm cũng chỉ là một con côn trùng thấp kém mà thôi!”.

“Cậu là Lâm Ẩn? Nghe nói là khách chú em Sở mời đến?”, Doãn Đại Cừu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, rất có uy nghiêm chất vấn.

Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tôi là Lâm Ẩn, ông là ai?”.

“Tôi là Doãn Đại Cừu của Hương Giang”, Doãn Đại Cừu nặng nề nói: “Là cậu ức hiếp con gái của tôi à? To gan đấy nhỉ!”.


“Nếu không nể mặt chú em Sở, bây giờ tôi đã kêu người chặt tay cậu rồi!”.

Lâm Ẩn lắc đầu, hứng thú hỏi: “Vậy ông kêu con gái ông đứng ra nói xem tôi ức hiếp cô ta thế nào?”.

“Láo xược! Con tôm cái tép mà coi trời bằng vung!”, Doãn Đại Cừu tức giận, hung ác trừng Lâm Ẩn, cảm thấy mình đang bị coi thường!

Ông trùm danh tiếng vang xa số một Cảng Thành như Doãn Đại Cừu, đã bao giờ bị người ta coi thường ngay trước mặt như vậy chứ?

“Anh kiêu ngạo thật nhỉ, nếu không phải có nhà Sở Sở, cả đời này đồ phế vật vô liêm sỉ như anh có vào được cái hội trường xa hoa như thế sao?”, Doãn Quân châm chọc: “Ở bên ngoài, anh ngay cả tư cách liếm giày chúng tôi cũng không có ấy, chứ còn mặt mũi đứng đây kêu gào à?”.

“Ha hả, cũng không xem thử mình là thứ nghèo kiết xác gì, ăn mặc thì như thằng ngốc”, Doãn Băng cũng châm chọc: “Khi nãy còn dám lấy bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi! Như con chó đực động dục cả đời chưa từng gặp phụ nữ vậy, đúng là khiến người ta buồn cười!”.

“Sở Sở, tớ thật không biết vì sao nhà các cậu lại tin tưởng tên rác rưởi như vậy. Đây chỉ là một tên lừa đảo mà thôi!”.

Hai chị em Doãn Băng càng mắng càng khó nghe.

Vẻ mặt Sở Sở cũng càng u ám hơn.

“Tôi đụng vào con gái ông?”, Lâm Ẩn nhìn về phía Doãn Đại Cừu, cười lạnh hỏi.

“Ông có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi”.

“Nhưng mong ông đừng nghi ngờ thẩm mỹ của tôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui