Lâm Ẩn lắc đầu, anh nhếch môi nở nụ cười lạnh.
Thật sự không có gì đáng nói với một người tự cho mình là đúng như thế.
Cứ nghĩ rằng những gì mình nhìn thấy là cả thế giới.
“Doãn Quân! Em đừng có quá đáng!”.
Sở Sở nói với cậu ta, gương mặt cô ấy lạnh lẽo như sương giá.
“Chị đã nói rồi, anh Lâm là khách quý của bố chị mời đến, phiền hai người nói năng chú ý một chút, một vừa hai phải thôi!”.
Sau khi nghe thấy cô trách móc mình, sắc mặt Doãn Quân thoắt biến, ánh mắt cậu ta toát ra ngọn lửa của lòng đố kị, rồi nhìn Lâm Ẩn trân trân.
Không ngờ Sở Sở - nữ thần của cậu ta lại vì một thằng nhà quê đến từ tỉnh khác mà trách mắng, phản bác thẳng mặt cậu ta à?
“Anh Lâm, chúng ta đi trước đi. Xin lỗi anh, để anh phải khó xử rồi”, gương mặt Sở Sở toát ra vẻ áy náy.
“Không cần phải xin lỗi, không phải người nào tôi cũng so đo đâu”, Lâm Ẩn hờ hững bảo.
Sau khi nói dứt lời, hai người quay lưng đi vào trong một gian phòng riêng sang trọng.
“Sở Sở! Sao cậu lại xin lỗi cái đồ lừa đảo ấy? Không cần phải tôn trọng anh ta đâu, hạng người như anh ta làm gì có tư cách này!”, Doãn Băng tỏ ra rất bất mãn, cô ta cảm thấy Sở Sở không nể mặt em trai mình.
Gương mặt Doãn Quân đỏ gay, vẻ mặt hết sức khó chịu, trong lòng cậu ta cảm thấy chua xót vô cùng.
Không ngờ sau khi chỉ trích cậu ta, Sở Sở lại quay đi xin lỗi Lâm Ẩn?
Việc quái gì phải làm thế?
Chỉ là một thằng lừa đảo ngu ngốc thôi lại có thể nhận được sự xem trọng của Sở Sở sao?
“Anh giỏi giả vờ giả vịt lắm đấy! Tưởng mình là ai hả? Không so đó? Anh dám so đo với tôi không?”, Doãn Quân nói với giọng lạnh lùng, cảm thấy mình đã phải gánh chịu sự nhục nhã to bằng trời, chỉ mong sao có thể sấn lên tát Lâm Ẩn hai bạt tai.
Lâm Ẩn không nói gì, anh cười nhạt, lắc lắc đầu.
Mà vẻ mặt và thái độ của Lâm Ẩn đã khơi lên ngọn lửa giận trong lòng Doãn Quân, cậu ta cảm thấy đây là một loại khinh bỉ.
Doãn Quân trơ mắt ra mà nhìn Lâm Ẩn và Sở Sở cùng bỏ đi, ngọn lửa trong lòng bốc cháy rừng rực.
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vạch trần gương mặt thật của anh ra, anh là cái đồ lừa đảo!”, Doãn Quân nhìn theo bóng lưng Lâm Ẩn với gương mặt lạnh lùng, gương mặt toát ra vẻ không cam tâm.
Lâm Ẩn và Sở Sở nhanh chóng đến phòng riêng tổ chức tiệc.
Trên bàn đã được bày sẵn sơn hào hải vị và hai chai rượu vang đỏ của nước Pháp.
Sở Sở chủ động rót hai ly, đưa cho Lâm Ẩn một ly.
“Anh Lâm, tôi kính anh một ly, lần này vì tôi nên mới xảy ra hiểu lầm, tiếp đãi không chu toàn, xin anh đừng để bụng”, Sở Sở nói với anh, gương mặt cô ấy rất ngượng nghịu.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, cầm lấy ly rượu.
Bình thường anh chẳng mấy khi uống rượu.
Bởi vì uống rượu sẽ làm lộ thân phận.
Cô gái tên Sở Sở này cũng được xem như là có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết phép biết tắc.
Ấn tượng của anh về cô gái này không hề xấu chút nào.
“Chuyện nhỏ thôi”, Lâm Ẩn uống cạn ly.
Sở Sở uống hết ly, gương mặt cô ấy ưng ửng đỏ, dường như tửu lượng không cao.
Có điều, cô ấy vẫn tiếp tục rót thêm một ly nữa.
“Anh Lâm, ly này là tôi kính anh vì đã cứu Tiểu Phàm, em trai tôi”, Sở Sở lấy tay che ly rượu, uống cạn một cách tao nhã.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt ly xuống.
“À phải rồi, anh Lâm, vẫn còn chưa biết tên tuổi của anh là gì, tôi mạo muội hỏi một câu, anh là người ở đâu vậy?”, Sở Sở cất tiếng hỏi.
Cốc cốc.
Vào lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài căn phòng, một người đàn ông mặc vest đi vào trong phòng, anh ấy là thư ký của Sở Hùng Sơn.
“Anh Lâm, tổng giám đốc Sở đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi thứ, bây giờ mời anh sang đó một chuyến”, thư ký nam cung kính nói với Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn gật đầu: “Dẫn đường cho tôi”.
Sở Sở muốn nói lại thôi, đôi mắt xinh đẹp long lanh chơm chớp, cô ấy nói: “Anh Lâm, lần sau rảnh rỗi thì chúng ta chuyện trò tiếp vậy”.
Thư ký nam dẫn Lâm Ẩn đến một gian phòng riêng ở sảnh phụ trên lầu.
Đây là một sảnh phụ mang phong cách cổ xưa, trên bức tường có treo vài bức tranh sơn thủy, tao nhã vô cùng.
Đây là nơi tiếp khách của Sở Hùng Sơn, lúc nói chuyện với Lâm Ẩn ở phòng tổng giám đốc, thỉnh thoảng có nhắc đến tên của vài họa sĩ nổi tiếng vẽ tranh sơn thủy, ông ấy đã đoán được sở thích của Lâm Ẩn, bởi thế mới cố ý sắp xếp một gian phòng riêng theo hơi hướm cổ xưa như thế này.
Trong căn phòng riêng, Sở Hùng Sơn ngồi trên ghế chủ tọa, kế bên ông ấy là một thanh niên đeo kính, mặc vest phẳng phiu.
“Cậu Lâm, nào, mời ngồi”, Sở Hùng Sơn nở nụ cười, đứng dậy nghênh đón anh.
Lâm Ẩn gật đầu, im lặng ngồi xuống.
Sở Hùng Sơn đã chuẩn bị sẵn trà từ trước, Lâm Ẩn cầm tách hồng trà lên, nhấp một ngụm.
“Tổng giám đốc Sở, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”, Lâm Ẩn cất tiếng hỏi.
Sở Hùng Sơn gật đầu, đáp: “Chuyện cậu dặn dò hồi trước, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi”.
“Cậu Lâm, để tôi giới thiệu với cậu, người này là tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông Tiền thị, Tiền Truyền”.
“Tiểu Truyền, người này là đối tượng hợp tác quan trọng của tôi, cậu Lâm”.
Sở Hùng Sơn nói: “Mọi người đều là người một nhà, không cần phải nói chuyện ngoài lề nữa. Tiểu Tiền, cậu báo cáo cho cậu Lâm nghe về tài liệu đã thu thập được đi”.
Tiền Truyền trông có vẻ rất trí thức, anh ta lấy vài xấp tài liệu trong cặp ra, nhìn Lâm Ẩn rồi nghiêm mặt mà nói: “Cậu Lâm, chào cậu”.
“Chào anh”, Lâm Ẩn gật đầu.
Trước kia anh đã dặn Sở Hùng Sơn thu nhập tư liệu chi tiết của Quý Trọng Sơn, bao gồm những thủ đoạn dơ bẩn dính đầy máu tanh của hắn trong suốt quãng đường tay trắng lập nghiệp, cùng với chứng cứ xác thực.
Chuẩn bị cho Quý Trọng Sơn một mặt trận truyền thông.
Dù gì dư luận và truyền thông ở Cảng Thành gần như đều nằm trong sự khống chế của Quý Trọng Sơn, tất thảy báo chí truyền thông đều tâng bốc Quý Trọng Sơn lên trời như mất não, không có tòa soạn báo nào dám nói một câu không tốt về hắn.
Tài nguyên về truyền thông ở Cảng Thành, bản thân anh vẫn chưa đụng đến.
Còn Sở Hùng Sơn, chắc chắn ông ấy có nguồn báo chí đáng tin cậy, dám tiết lộ những chuyện liên quan đến Quý Trọng Sơn.
“Cậu Lâm, những gì mà cậu cần tôi thu thập đều nằm ở đây”, Tiền Truyền nghiêm mặt mà nói: “Kể từ lúc tay trắng khởi nghiệp, hắn chuyên đầu cơ đất, đầu cơ nhà đất, thao túng thị trường chứng khoán. Được tập đoàn tài phiệt và chính phủ nước ngoài chống lưng cho, thực chất đây chẳng phải là chuyện bí mật gì ở Cảng Thành”.
“Trong số các tập tài liệu này còn có viết về chuyện lớn hắn đã làm hồi xưa, đùa bỡn dân chơi chứng khoán, thao túng bất động sản, ép vô số người đi làm và người khao khát muốn mua nhà nhảy lầu, ngoài ra, còn lập vài công xưởng bóc lột sức lao động. Vì lợi nhuận, để bòn rút được giá trị cao nhất, hắn đã từng coi nhân viên như súc vật, dẫn đến việc rất nhiều người mắc phải căn bệnh ung thư. Hắn cũng đã ngầm giết hại những phóng viên tiết lộ chuyện xấu mình làm”.
“Chứng cứ xác thực. Tôi có vật chứng, cũng có cả nhân chứng”.
Lâm Ẩn không nói tiếng nào, anh cầm tập tài liệu qua, nhìn lướt một lúc.
Không thể không nói rằng hiệu suất làm việc của Sở Hùng Sơn rất cao, cấp dưới của ông ấy cũng khá đáng tin.
Quý Trọng Sơn, Quý Bán Thành, một nhà tư bản toát ra vẻ tham lam từ trong xương cốt, uống máu người để phát tài, có nhiều tai tiếng cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì.
Bởi vì Quý Trọng Sơn không phải là doanh nhân truyền thống, hắn là nhà tư bản nước ngoài trần trụi, thủ đoạn đen tối dơ bẩn, cướp bóc hôi tanh mùi máu, sản nghiệp nòng cốt là đầu cơ đất, kinh doanh bất động sản, thao túng giá nhà và thị trường cổ phiếu ở Cảng Thành, nói trắng ra thì hắn giống như đại địa chủ thời phong kiến, chuyên bóc lột nông dân nghèo.
Những gì hắn làm không hề mang lại tác dụng vài giá trị tích cực gì với xã hội và quốc gia, tất thảy chỉ nhờ tài sản thực đã thu mua sau khi phát tài trang trí trên bề mặt, cùng với sự tâng bốc của giới truyền thông mà thôi.
Trên thực tế, hắn là đồ chó cấu kết với nhà chính trị nước ngoài, uống máu ở Long Quốc rồi chuyển tài sản ra hải ngoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...