Chàng Rể Cực Phẩm

Rầm!

Sắc mặt Maugdi trắng bệch lại, ông ấy quỳ bịch xuống đất không chút do dự!

Ngay cả hai tên vệ sĩ của Tiêu Trang cũng bị dọa đến mức mềm nhũn chân, ngã quỵ xuống đất.

Tiêu Trang loạng choạng ngã chổng vó, bò lết trên đất như con chó chết, sắc mặt giờ còn khó coi hơn lúc đưa tang bố.

"Lâm Ẩn, cầu xin cậu, đừng giết tôi! Tôi, tôi đồng ý trả bất cứ cái giá nào!", Maugdi quỳ xuống đất xin tha, không có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào.

"Tôi, tôi, Lâm Ẩn, tập đoàn Tiêu thị chúng tôi là tài phiệt quốc tế, cậu cần gì tôi cũng cho được, cho cậu hết! Chỉ cầu xin cậu để lại cho tôi một cái mạng!", Tiêu Trang hoảng hốt xin tha, sợ đến mức ướt cả quần.

Lâm Ẩn ở ngay trước mắt, bọn họ đã không còn bất cứ suy nghĩ giãy dụa hay phản kháng nào nữa.

Tư thái tuyệt thế như thần tiên hạ phàm của Lâm Ẩn, bọn họ đã chứng kiến hết thảy.

Ngay cả mấy chục lính đánh thuê được trang bị vũ trang đầy đủ cũng không ngăn cản được Lâm Ẩn!

Lại còn bị Lâm Ẩn truy sát đến tận thang máy, cắt ngang đường thoát!

Trong lòng Maugdi và Tiêu Trang đã mất hết niềm tin!

Rốt cuộc bọn họ đã đắc tội thần thánh phương nào?

Mặt Lâm Ẩn không có cảm xúc nào, anh nhảy xuống trong thang máy, một tiếng "bịch" vang lên, chân anh đạp ngay mặt Tiêu Trang, nghiến cả đầu anh ta xuống nền đất.

"Ối á!".

Tiêu Trang liên tục nôn ra hai ngụm máu tươi, nước mắt nước mũi lập tức trào ra.


"Còn nhớ tao đã nói gì không?", Lâm Ẩn hững hờ hỏi.

"Mày, cậu, cậu đã nói không cho phép tôi đặt chân đến Long Quốc nữa", miệng mồm Tiêu Trang đầy máu, trả lời với vẻ nơm nớp lo sợ.

Ầm!

Lâm Ẩn đạp một cái thật mạnh, toàn bộ thang máy rung lên, nửa người trên của Tiêu Trang lập tức rũ xìu xuống, gân cốt đã nát hết!

"Coi lời nói của tao như gió thoảng bên tai?", đôi mắt Lâm Ẩn lạnh như băng, khóe miệng lộ ra sự tàn nhẫn khốc liệt.

"Á ối ối!".

Tiêu Trang rống lên đầy thảm thiết, cả người điên cuồng co giật, anh ta bị tống ám kình vào thân thể, phải chịu đựng sự đau đớn còn khó chịu hơn cả cái chết.

"Thật sự cầu xin cậu đấy! Hãy cho chúng tôi một cơ hội, cậu muốn gì cũng được cả! Giết bọn tôi rồi cũng chẳng có lợi lộc gì cho cậu hết!", Maugdi cầu xin mà nói.

"Giết hai chúng tôi rồi, cậu chỉ có thể chọc giận tổng bộ tập đoàn Latinh cùng tập đoàn Tiêu thị ở nước M mà thôi", giọng nói của Maugdi run rẩy: "Cậu, cậu cũng là doanh nhân làm ăn, hẳn phải biết nên làm gì mới tốt, mới có thể được nhiều lợi ích hơn".

"Van xin cậu hãy ra một cái giá đi. Cho dù là bao nhiêu đi nữa, hay có là điều kiện gì, tôi đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận!".

Maugdi dập đầu xuống đất, run lẩy bẩy cầu xin tha thứ.

"Tôi không phải doanh nhân".

"Tôi chỉ biết, ông đã cược mạng với tôi. Trên đời này, không một ai có thể nợ tôi cả", Lâm Ẩn hững hờ nói.

Dứt lời, Lâm Ẩn đưa tay bóp lấy cuống họng của Maugdi, bóp mạnh đến mức mặt ông ta đỏ lựng, miệng sùi bọt mép.

Anh lại lật tay ném cơ thể mập mạp của Maugdi lên trên người Tiêu Trang, hai người đều rít lên một cách đầy đau đớn.


Ba phút sau.

Thang máy đến tầng một.

Lâm Ẩn phủi tro bụi vương trên vai, bước ra khỏi thang máy.

Mà bên trong, là Maugdi và Tiêu Trang đã tắt thở.

Lúc này, tòa nhà Thủy Tinh vang lên tiếng còi cảnh báo, đây là do Maugdi hạ lệnh phong tỏa tòa nhà, hơn tám mươi tầng lầu ở đây, chỉ còn lại tay súng và vệ sĩ dưới tay Maugdi.

Trong đại sảnh tầng một, có một nhóm bảo vệ người nước ngoài đang chờ Maugdi, bên ngoài còn có một chiếc xe thương vụ màu đen.

Tất cả bảo vệ người nước ngoài đứng ở tầng một đều ngẩn ra.

Trong phút chốc bọn họ thấy Lâm Ẩn bước ra, đáy mắt đã nổi lên sự sợ hãi.

Sau đó, họ nhìn thấy Tiêu Trang và Maugdi ở trong thang máy.

Bộp! Bộp!

Toàn bộ người ở đây đều quỳ xuống tại chỗ, không mảy may do dự.

Với đám bảo vệ người nước ngoài này, Lâm Ẩn giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục, cỗ sát khí này khiến linh hồn của bọn họ phải run rẩy.

Bọn họ đã thấy tận mắt, người Long Quốc này nắm giữ sức chiến đấu mạnh đến mức giết người mà như bẻ cành khô, súng đạn cũng không địch lại nổi!


Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì đi thẳng đến, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Chris.

"A lô, sếp Lâm, tình hình bên cậu thế nào rồi?", đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Chris.

"Dẫn người đến tòa nhà Thủy Tinh, dọn dẹp", Lâm Ẩn hờ hững nói.

...

Buổi tối hôm đó, giới kinh doanh ở Cảng Thành chấn động!

Tin tức về đối thủ của tập đoàn Latinh ở Cảng Thành truyền ra!

Nguyên chủ tịch tập đoàn Latinh - Maugdi, không biết tung tích.

Còn có tin tức đồn rằng, Maugdi và cậu chủ của tập đoàn Tiêu thị đã đắc tội một nhân vật máu mặt thần bí, bị người ta diệt trừ rồi...

Người đại diện khu vực châu Á - Thái Bình Dương - Chris đã lên nắm giữ tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng tập đoàn Latinh ở Cảng Thành tách khỏi tổng bộ, thay tên thành tập đoàn Lâm thị, tự bỏ vốn, hoạt động độc lập!

Chuỗi tin tức này lại làm chấn động cả giới kinh doanh ở Cảng Thành.

Tách khỏi tổng bộ tập đoàn Latinh? Còn đổi tên nữa?

Chuyện này khó tin quá đi mất, rốt cuộc là ai có gan lớn nuốt chửng một chi nhánh quan trọng của tập đoàn xuyên quốc gia Latinh kia chứ! Hơn nữa còn nắm giữ tài chính hùng hậu, có thể chống đỡ cho công ty đã tách khỏi tổng bộ tập đoàn Latinh không sụp đổ?

Các ông lớn của rất nhiều trung tâm thương mại ở Cảng Thành đều nghe thấy thấy tiếng gió bắt đầu nổi, giới kinh doanh ở Cảng Thành này, hình như sắp thay người lãnh đạo rồi.

Ngày hôm sau.

Tòa nhà Thủy Tinh, văn phòng chủ tịch ở tầng tám mươi tám.

Lâm Ẩn chắp tay đứng ở cạnh cửa sổ quan sát Cảng Thành phồn hoa, từng tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, nhìn xa hơn nữa, chính là bãi biển xanh ngát đến tận chân trời.

Cộc cộc.


Hai tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi", Lâm Ẩn hờ hững nói.

Chris đi vào với vẻ mặt cung kính, trong tay cầm một tập hợp đồng, khom người đặt xuống bàn làm việc.

"Sếp Lâm, tôi đã cho đội thương mại và luật sư xử lý suốt cả đêm qua, tất cả công tác bàn giao đã hoàn thành rồi", Chris nghiêm mặt lại nói: "Bây giờ, tòa nhà Thủy Tinh đã đính tên của cậu rồi. Tất cả sản nghiệp vốn thuộc về tập đoàn Latinh ở Cảng Thành cũng đã đổi tên".

"Thuộc hạ có thể bảo đảm, cho dù tổng bộ tập đoàn Latinh có rút tài chính về, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì quá to lớn với chúng ta", Chris nói với tâm trạng kích động. Ông ta theo Lâm Ẩn, đã cất bước đầu tiên thoát khỏi tầm với người thường.

"Làm tốt lắm", Lâm Ẩn gật đầu, trở lại ghế ngồi, anh rót một chén hồng trà, thưởng thức một ngụm nhỏ.

Tối hôm qua, sau khi diệt trừ Maugdi và Tiêu Trang, Lâm Ẩn đã căn dặn Chris phải mau chóng cho người xử lý toàn bộ chuyện trong tập đoàn Latinh ở Cảng Thành.

Đồng thời, Lâm Ẩn còn dặn Đường Hôi điều động vốn từ thủ đô đến đây, tiếp máu cho tập đoàn Latinh ở Cảng Thành.

Phải biết rằng, tuy tập đoàn Latinh ở Cảng Thành nắm giữ sức ảnh hưởng rất lớn cùng con đường tài nguyên khổng lồ, thế nhưng chuyện quan trọng nhất của tập đoàn này là vẫn phụ thuộc nguồn vốn từ tổng bộ tập đoàn Latinh.

Như Maugdi và Chris, họ cũng chỉ là người đại diện bên ngoài giới kinh doanh thay cho tổng bộ tập đoàn Latinh mà thôi, chẳng nắm trong tay tiền tài thực tế nào cả.

Tổng bộ tập đoàn Latinh chưa sụp đổ, Lâm Ẩn vẫn chưa thể nuốt chửng cả công ty này như cách anh đã làm với nhà họ Văn.

Mà thứ anh cần chỉ là di sản trong giới kinh doanh.

Nhận về sức ảnh hưởng tập đoàn Latinh ở Cảng Thành để lại, bản thân lại rót vốn vào đó, dấy lên khói lửa.

Vậy thì ở Cảng Thành này anh đã có đủ sức ảnh hưởng, có thể lay động nền móng trong giới kinh doanh ở đây.

Tiền vốn, Lâm Ẩn không thiếu.

Thứ anh thiếu, chỉ là một quân chủ chốt trên bàn cờ rối loạn ở Cảng Thành này, một quân cờ thoát khỏi sự khống chế của người cầm cán duy nhất ở Cảng Thành này - Quý Trọng Sơn.

"Đúng rồi, sếp Lâm, tập đoàn Vạn Sơn của tên giàu nhất Cảng Thành Quý Trọng Sơn, có phái người đại diện đến chào hỏi", Chris chợt nhớ ra gì đó, nghiêm túc báo cáo cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui