Hai mươi phút sau.
Hades lái xe trên con đường lớn, đằng sau là Lâm Ẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh còn có Dương Tố Tố, cô bé đưa ánh mắt tràn ngập sự tò mò ngắm nghía các tòa nhà cao tầng trong thành phố xa hoa.
Với Dương Tố Tố, rời khỏi Từ Thanh Nguyệt cứ như rời khỏi cơn ác mộng.
Dương Tố Tố rất tò mò thế giới bên ngoài, bởi vì từ khi bố mất, Từ Thanh Nguyệt đã cấm cô bé tiếp xúc với người ngoài, cấm rời khỏi căn biệt thự kia, thậm chí còn cấm đi học như các bạn cùng lứa nữa.
Đối với cô bé, mỗi ngày đều luôn phải chịu đựng Từ Thanh Nguyệt chửi bới cùng nguyền rủa ác độc, mỗi ngày đều bị tra khảo Dương Huyền Chân để lại tài sản gì.
Mỗi khi tâm trạng Từ Thanh Nguyệt không vui, vậy là bà ta sẽ cho cô bé một trận no đòn, và cho nhịn vài bữa cơm.
Không có bạn bè cùng tuổi, không giao lưu với bất kỳ ai, không có kiến thức học tập.
Trải qua cuộc sống như thế, niềm tin duy nhất để Dương Tố Tố chống đỡ chính là muốn giúp bố hoàn thành nguyện vọng trước khi chết, nhẫn nại chờ Lâm Ẩn đến, giao đồ tận tay cho anh.
Vì thế, ba năm qua, Dương Tố Tố đã sắp quên hết thế giới bên ngoài là như thế nào rồi.
"Chú Lâm, chú là bạn của bố cháu, vậy chú nói cho cháu biết bố là người thế nào được không ạ?", Dương Tố Tố mở miệng hỏi.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chú cũng không rõ bố cháu là người thế nào nữa. Nhưng chú chắc chắn rằng, ông ấy là một người trọng đạo nghĩa".
Lâm Ẩn quả thật không biết Dương Huyền Chân là người như thế nào. Thế nhưng Dương Huyền Chân lại niệm công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, trung với đạo nghĩa, điểm này đã đủ chứng minh rằng, Dương Huyền Chân là một người tốt.
"Đạo nghĩa ạ?", Dương Tố Tố tỏ vẻ tò mò, như thể không hiểu ý nghĩa của hai từ này lắm.
Lâm Ẩn cười bảo: "Đạo nghĩa ấy à. Đổi cách nói thì có nghĩa là không quên cội nguồn. Giống như ăn quả nhớ kẻ trồng cây ấy, làm người phải uống nước nhớ nguồn".
"Ồ ồ, chú Lâm, cháu hiểu rồi ạ", Dương Tố Tố gật đầu: "Lúc trước đi học cháu đã từng nghe cô giáo nói một câu tương tự vậy. Sau này cháu sẽ học làm một người trọng đạo nghĩa như bố mình".
Lâm Ẩn vẫn giữ nụ cười trên môi, nói tiếp: "Dương Tố Tố, cháu thích đi học không? Chú định cho cháu đến thủ đô học tập, cháu muốn không? Bố cháu không còn nữa, chú sẽ chăm sóc cháu thay ông ấy".
"Cảm ơn chú Lâm, cháu đồng ý đến thủ đô ạ, lúc trước cháu đã xem trên sách giáo khoa rồi, đó là chỗ rất tuyệt. Cháu cũng rất muốn đi học, bời vì sẽ có rất nhiều bạn bè bằng tuổi mình", ánh mắt Dương Tố Tố lộ vẻ chờ mong.
"Được, chú sẽ sắp xếp cho cháu nhé", Lâm Ẩn gật đầu, anh định đưa Dương Tố Tố đến thủ đô đi học, mời cho cô bé một bảo mẫu nữa là được.
Dù sao ở Cảng Thành này, Dương Tố Tố đã có bóng ma tâm lý bị mẹ kế Từ Thanh Nguyệt ngược đãi mấy năm, Lâm Ẩn muốn giúp đứa bé này thoát khỏi bóng ma ấy.
Vẻ mặt Dương Tố Tố rất phấn khởi, cô bé nằm tựa ra ghế sô pha đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đứa bé này hình như đã lâu rồi chưa cảm nhận được sự tự tại.
Lâm Ẩn nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài cửa xe, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, suy nghĩ xa xôi.
Anh đã hiểu toàn bộ tin tình báo Dương Huyền Chân để lại.
Chuyện ở Long phủ còn phức tạp và lạ lùng hơn so với những gì anh tưởng tượng.
Thì ra từ ba năm trước, Long phủ đã thay đổi rồi.
Một người được gọi là ngài Cố đã cướp đi vị trí phủ quân Long phủ vốn thuộc về anh.
Lâm Ẩn chưa từng thấy ngài Cố, nhưng từng nghe qua tên của người này, cũng biết lai lịch của ông ấy.
Long phủ năm môn mười hai đường, từng là Môn chủ Thiên Môn, ngài Cố.
Ngài Cố thành danh đã lâu, uy danh vang vọng khắp giới lánh đời Long Quốc này.
Phải biết rằng, để được xưng là "ngài", tất nhiên phải là người có thực lực hoặc trí tuệ.
Ba năm trước, ngài Cố làm trái lại lời sấm truyền phủ quân tiền nhiệm để lại, tự ý dẫn toàn bộ Thiên Môn xuống núi, dấy lên một hồi gió tanh mưa máu ở trong giới võ cổ, diệt vô số gia tộc và môn phái lánh đời, đồng thời cưỡng chế vận chuyển toàn bộ Long phủ khắp nơi.
Ngài Cố phát ra lệnh Tất Sát phải nói là vô cùng đáng ngờ, cùng với vị trí phủ quân ông ấy leo lên hoàn toàn không danh chính ngôn thuận.
Dương Huyền Chân cũng vì thấy không phục, quyết tâm tìm ngài Cố để hỏi cho ra nhẽ, nhưng trước khi đi đã lên kế hoạch ổn thỏa, để lại tất cả hậu chiêu.
Kết quả đúng là một đi không trở lại, tất nhiên, ông ấy chết trong tay ngài Cố.
Long phủ cũng từng có nguyên lão như Dương Huyền Chân vậy, từng lên tiếng nghi ngờ, nhưng rồi đều chết thảm cả, họ căn bản không phải là đối thủ của ngài Cố.
Đến nay, Long phủ đã không còn tiếng phản đối nào, bị ngài Cố cưỡng chế nắm quyền toàn bộ.
Dựa theo tin tức Dương Huyền Chân để lại, trình độ võ cổ của ngài Cố đã đạt đến một trình độ cao thâm khó đoán.
Lâm Ẩn cũng biết, trong giới võ cổ lánh đời này, có ba bảng Thiên Địa Nhân, đây là bảng xếp hạng chứng tỏ quyền uy của các đẳng cấp võ cổ, cũng là bảng xếp hạng được tất cả người luyện môn võ này sùng kính tín ngưỡng, được gọi là ba bảng thánh!
Bảng Nhân bảy mươi hai người, bảng Địa ba mươi sáu người, bảng Thiên mười hai người.
Bảng Thiên Địa Nhân, mỗi người một vị trí, hơn trăm năm bất biến, người có tài mới chiếm được, người thua thì rớt khỏi bảng.
Đừng nói đến vị trí xếp hạng ở trên bảng ấy, cứ hễ là người có tên trên bảng thì đã là cao thủ đẳng cấp nhất trong giới lánh đời này! Bởi vì đó đều là những vị trí phải dùng máu dùng mạng chém giết mới dành lấy được!
Ngay cả sức chiến đấu của Hades muốn đối kháng với người xếp cuối cùng, tức cao thủ vị trí thứ bảy mươi hai trên bảng Nhân, cũng e là chỉ ba chiêu đã không đỡ nổi.
Muốn diệt được cao thủ bảng Nhân, ít nhất phải tu thành nội kình!
Càng lên cao, thực lực của những cao thủ này càng sâu không lường được, họ đều là cao nhân ở ẩn.
Mà ngài Cố này, từ ba năm trước đã một mình tàn sát bảng Thiên ở Long Quốc, mười hai người đứng trong bảng Thiên ấy, đều bại dưới tay ông!
Vốn dĩ mười hai người trong bảng Thiên không phân cao thấp, không xếp hạng vị trí, nhưng đều dồn dập bái phục ngài Cố, công nhận ngài Cố là người đứng đầu bảng Thiên!
Người đứng đầu bảng Thiên được gọi là Thiên vương! Toàn bộ giới võ cổ lánh đời cũng chỉ có một Thiên vương mà thôi!
Trong giới này lưu truyền một câu nói, Thiên vương ra oai, không dám nhìn thẳng.
Nói cách khác, bất kể là ai trong giới võ cổ này, khi thấy vị Thiên vương họ Cố này đi, đều phải cúi đầu thật thấp, bất kể là ai cũng không dám nhìn thẳng vào vị Thiên vương Cố ấy.
Đây là uy nghiêm thuộc về Thiên vương võ cổ! Không ai vượt qua được!
Trong giới lánh đời, đã không biết bao năm rồi chưa có một Thiên vương chính thống.
Thế nhưng, trong giới lánh đời chẳng ai biết được.
Đã từng có một thiếu niên mười sáu tuổi, một mình tàn sát cả bảng Thiên.
Người thiếu niên khi ấy, chính là Lâm Ẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...