Chàng Rể Cực Phẩm

Ngũ Phi ngập ngừng, nói thật lòng, ông ta không thể hiểu nổi ý đồ của Chris.

Nhưng mà trước giờ Chris luôn là một người rất chín chắn, ông ta sẽ không nói đùa kiểu này.

“Chris, ông có thể lấy ra được nhiều tiền đến thế sao? Hoặc là ông có thể thực hiện lời hứa sẽ cho tôi con số ấy hay không?”, Ngũ Phi nghiêm mặt lại.

“Tôi không thể thực hiện được”, Chris mỉm cười.

“Nhưng sếp Lâm ở sau lưng tôi thì có thể”.

Sau khi nói dứt lời, Chris đứng dậy, Lâm Ẩn đi ra từ phía sau màn, ung dung ngồi xuống ghế.

“Sếp Lâm? Xin chào, sếp Lâm”, Ngũ Phi nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Ẩn nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Anh Ngũ, nếu như anh cảm thấy các làm của Chris được thì tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay”.

Ánh mắt Ngũ Chính hơi sáng lên, dường như ông ta cảm thấy hơi kích động.

“Sếp Lâm, bất động sản Bằng Phi là tập đoàn mà tôi đã kinh doanh nhiều năm trời. Nếu như cậu muốn mua lại toàn diện thì tôi cảm thấy mình phải trở về nghiên cứu thêm về giá cả”, Ngũ Phi nghiêm mặt lại.

Khóe môi Lâm Ẩn cong cong, nghiên cứu thêm, nghiên cứu thêm nữa à?


Chê mình trả ít tiền quá hả?

“Người ngay thẳng không làm việc mờ ám, bất động sản Bằng Phi của ông đã bị Maugdi của tập đoàn Latinh chèn ép, không thể chịu nổi áp lực nữa, đang đối mặt với ngu cơ sụp đổ trên thị trường chứng khoán”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Đối với ông, đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, ông cũng muốn nhanh chóng ném đi chứ gì? Không còn nhiều tiền bạc để chống đỡ nữa. Qua một hai tuần nữa thôi, bất động sản Bằng Phi của ông sẽ không còn đáng giá một đồng!”.

Vẻ mặt Ngũ Phi toát ra vẻ kinh ngạc, đây là chuyện cơ mật thương nghiệp chỉ mình mình biết, ngoài bề mặt, bất động sản Bằng Phi vẫn hoạt động như bình thường, nhưng trên thực tế lại đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ.

Ông ta đã từng muốn bán Bằng Phi đi, nhưng nào ngờ vị sếp Lâm trẻ tuổi này lại nhìn thấu hết tình hình bên trong của mình.

“Sếp Lâm đúng là cao nhân trong giới kinh doanh, tôi không vòng vo nữa. Thêm một tỷ vào đề nghị Chris đã đưa ra, đây chính là giới hạn của tôi. Nếu như sếp Lâm đồng ý, tôi sẽ ký tên vào bản hợp đồng ngay lập tức, rồi bảo cấp dưới của mình bàn giao lại công việc”, Ngũ Chính nghiêm mặt mà nói với Lâm Ẩn.

“Dề nghị đã đưa ra sẽ không thay đổi”, Lâm Ẩn hờ hững đáp lại ông ta.

“Tôi có thể cho ông một tin tức vượt giá một tỷ”.

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn búng tay, Chris đưa cho Ngũ Phi một tập tài liệu, ông ta nhận lấy, gương mặt vẫn có vẻ ngập ngừng. Sau khi đọc kỹ, mồ hôi lập tức túa ra trên trán ông ta.

“Được! Tôi sẽ ký tên ngay lập tức! Sếp Lâm, tôi rất cảm ơn vì cậu đã đến đây! Cậu chính là vị cứu tinh của tôi!”, Ngũ Phi đứng dậy, gương mặt ông ta rất đỗi nghiêm túc.

“Đêm nay tôi phải dẫn người rời khỏi khỏi Cảng Thành, còn có việc phải làm. Còn về bất động sản Bằng Phi thì xin sếp Lâm cứ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị bàn giao lại mọi công việc”.

“Ông đúng là một người thông minh”, Lâm Ẩn vẫn mỉm cười.

“Cảm ơn cậu!”, Ngũ Phi bắt tay Lâm Ẩn một cách kích động, ông ta quay người đi, vội vàng bước ra khỏi phòng riêng, dẫn theo thư ký và đội kinh doanh hấp tấp xuống lầu.

“Sếp Lâm, cậu đoán đúng như thần! Lần này Ngũ Phi đã sợ Maugdi lắm rồi. Cậu tiết lộ kế hoạch hành động và tư liệu của Maugdi cho ông ta, ông ta sợ muốn chết”, Chris dựng ngón cái lên, nịnh nọt Lâm Ẩn.

“Tập đoàn phim ảnh Tử Kim đã bàn bạc đến đâu rồi?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi ông ta.

“Tập đoàn phim ảnh Tử Kim không dễ bị thu mua, tập đoàn của bọn họ đang ở đỉnh cao, lợi nhuận ngày càng tăng lên, e là không dễ dàng đoạt lấy đâu”, Chris nghiêm mặt lại.

Lâm Ẩn gật đầu, anh nghiêm mặt mà nói: “Đêm nay ông sang bàn bạc với tập đoàn phim ảnh Tử Kim, lát nữa tôi còn việc phải làm”.

Mua lại tập đoàn bất động sản Bằng Phi và tập đoàn phim ảnh Tử Kim, đây là bước đầu tiên để đứng vững gót chân trong giới kinh doanh ở Cảng Thành.

Quy mô của hai tập đoàn này rất lớn, được xếp trong mười thứ hạng đầu trong giới kinh doanh ở Cảng Thành.


Bất động sản Bằng Phi có mười mấy quảng trường và tòa nhà thương mại.

Còn tập đoàn điện ảnh Tử Kim thì không cần phải nói nữa, dưới trướng bọn họ có mười mấy ngôi sao nữ hạng A, ảnh hậu ảnh đế thì không cần phải nói nữa, có thể xem như là một giới giải trí thu nhỏ, tuyệt đối có thể xem như là tập đoàn hàng đầu trong giới giải trí.

Sau khi mua lại hai tập đoàn này, Chris sẽ có đấu trường ở đây, có thể đối đầu với Maugdi, giành quyền quản lý tập đoàn Latinh ở Cảng Thành với hắn.

Sau khi xử lý Maugdi, để cho Chris nắm quyền quản lý tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, bản thân mình cũng có thể xem tập đoàn Latinh như đấu trường, giao chiến trực diện với đế quốc thương nghiệp của Quý Trọng Sơn trên thương trường, khiến cho đế quốc thương mại của hắn xuất hiện sơ hở lớn.

Nếu như không lên kế hoạch như thế, bản thân mình không hề có gốc rễ ở Cảng Thành, cho dù đập hết tất thảy tiền bạc ở thủ đô vào đây, đổ vài trăm tỷ vào Cảng Thành thì cũng không có tác dụng gì cả.

Đập tiền vào Cảng Thành đồng nghĩa với việc tặng tiền cho Quý Trọng Sơn.

Trong Cảng Thành, cho dù anh mua bán bất cứ thứ gì thì đều không né nổi Quý Trọng Sơn!

Cảng Thành đã bị Quý Trọng Sơn kinh doanh như thùng sắt, hắn muốn đùa giỡn với giới kinh doanh trong Cảng Thành thế nào cũng được.

Muốn lật đổ đế quốc thương nghiệp của hắn, bắt buộc phải làm nội bộ Cảng Thành tan rã.

Muốn lật đổ Quý Trọng Sơn thì phải đi vòng khỏi hắn trong Cảng Thành, dựng lên lá cờ mới.

Lâm Ẩn đã lựa chọn rồi, lá cờ ấy chính là tập đoàn Latinh!

Sau khi dặn dò Chris xong, Lâm Ẩn đi ra khỏi phòng riêng “Thạch Anh Mộng Mơ” ở nhà ăn quốc tế Phi Bằng.

“Ồ? Lâm Ẩn, sao anh lại ở đây?”.


Vừa mới đi được mấy bước, một giọng nữ quen thuộc vang lên.

Lâm Ẩn nhíu mày, nhìn về hướng ấy với ánh mắt lạnh lùng.

Chỉ nhìn thấy vài thanh niên thiếu nữ ăn mặc thời thượng ngồi bên chiếc bàn thạch anh.

“Lư Tĩnh, người này là ai vậy? Cậu quen biết à? Không phải là bạn trai của cậu chứ?”, một cô gái trẻ tuổi cất tiếng nói đùa, cô ta quay sang nhìn Lâm Ẩn.

“Nếu là bạn của cậu thì bảo anh ta tự giới thiệu bản thân, rồi qua đây uống một ly đi”, một thanh niên ăn mặc sang trọng thờ ơ cất tiếng nói

“Phì phì phì!”, Lư Tĩnh phun phì phì vài tiếng, cô ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt đùa bỡn: “Mấy cậu đang nói bạn bè gì đấy, sao tớ lại có một người bạn vô dụng như thế này được?”.

“Anh ta chính là trò cười mà tớ đã nói với mấy cậu ban nãy đấy! Anh ta tên là Lâm Ẩn, một tên vô dụng vang danh khắp cả thành phố Thanh Vân!”, Lư Tĩnh giở giọng mỉa mai: “Chị họ của tớ cũng xui lắm mới có một người chồng như anh ta”.

“Ồ, Lư Tĩnh, trùng hợp đến mức này à? Đây chính là ông anh rể vô dụng mà cậu đã nói đó hả?”, một người trẻ tuổi nói với vẻ tò mò, rồi nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường.

“Đúng là đồ nghèo kiết xác như trong truyền thuyết, anh ta ra ngoài mà còn không đeo được chiếc đồng hồ hàng hiệu nào, đến chìa khóa xe còn không có. Ôi trời, lạc hậu quá”, một cô gái trẻ mỉa mai.

“Ôi chao tiếc thế, Lư Tĩnh, tớ coi tấm hình của chị Kỳ Mạt mà cậu đưa rồi, đẹp quá đi mất! Người đẹp tuyệt trần! Sao lại cưới một đồ vô dụng như anh ta chứ?”.

Một thanh niên vỗ đùi cảm thán, trong tay vẫn đang cầm điện thoại của Lư Tĩnh, cậu ta híp mắt nhìn vào màn hình điện thoại, tấm hình này chụp vào lúc Trương Kỳ Mạt đi du lịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui