Chàng Rể Cực Phẩm

Nghe thế, Hades lại tát một cái khiến miệng Liêu Tuấn Phi sưng vù lên, sau đó lại siết chặt lấy cổ họng của gã, thẳng đến khi gã phải sùi bọt mép, không nói nên lời được nữa.

"Sếp Lâm, phải xử lý thằng nhóc này thế nào đây?", Hades hỏi.

"Chừa nó một mạng là được, dạy dỗ bọn chúng biết cách tôn trọng người khác đi", Lâm Ẩn nói rất hờ hững.

Hades gật đầu, tóm chặt lấy Liêu Tuấn Phi nhúng đầu vào bờ sông ở bên cạnh, hòng để gã tỉnh táo lại được đôi chút.

Lâm Ẩn nhìn về phía Sở Tiểu Phàm, cậu bé này đang tràn trề vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy, vẫn chưa thể hoàn hồn lại trong cơn kinh hãi tột độ.

"Không sao rồi, đừng sợ nữa", Lâm Ẩn mỉm cười nói: "Tiểu Phàm, em biết số điện thoại của bố mẹ mình không?".

"Em, em quên mất rồi...", Sở Tiểu Phàm ấp úng, trông bộ rất căng thẳng.

Tích tích.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn vang lên.

"A lô, sếp Lâm, cậu bảo tôi điều tra công ty Phi Hào ở Cảng Thành, tôi rtra ra được rồi, ông chủ của Phi Hào tên là Trọng Thu Trọng Thu, cũng được coi là một tên máu mặt ở trong giới nhà giàu Cảng Thành, gia sản lên đến vài tỷ, cũng thuộc top nhà giàu ở đất Cảng Thành này", bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khiêm tốn của Chris.

"Liêu Trọng Thu chủ yếu kinh doanh ruộng đất cùng với ngành nghề ẩm thực", Chris nghiêm giọng nói: "Dù thuộc hạ có sức ảnh hưởng khá hạn chế trong tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, nhưng muốn lật đổ một Liêu Trọng Thu cũng không thành vấn đề".

Tuy Chris không khống chế được tập đoàn Latinh ở Cảng Thành, nhưng dù gì cũng là người đại diện trên danh nghĩa của tập đoàn Latinh ở Châu Á, thân phận này có thể xử lý được rất nhiều chuyện, hơn nữa bản thân ông ta cũng có thế lực và tài nguyên riêng ở Cảng Thành, đâu đâu cũng phải nể mặt ông ta.


Lâm Ẩn đang định nói chuyện tiếp thì nghe thấy vài tiếng "bim bim", có mấy chiếc Maybach đang lái từ xa đến, bấm còi vang dội.

Anh cúp điện thoại, nhìn sang bên đó.

Vài tên vệ sĩ áo đen mặt mày lạnh lùng bước xuống từ chiếc Maybach tối màu, cùng với một ông lão mặc vest rất giống quản gia.

"Cậu chủ nhỏ, sao cậu lại chạy đến đây rồi? Cậu không sao chứ?".

Ông lão mặc vest lộ vẻ lo lắng đi đến, nắm lấy tay Sở Tiểu Phàm.

"Còn cậu đây là?", ông lão mặc vest lóe lên sự cảnh giác, lưỡng lự nhìn Lâm Ẩn.

"Bác Phúc, vừa nãy tôi đi lạc đến đây, còn suýt bị tông xe nữa, là anh trai này đã cứu tôi đấy", Sở Tiểu Phàm lên tiếng.

Ông lão mặc đồ vest gật đầu rồi kéo Sở Tiểu Phàm ra sau mình, lại nhìn sang Lâm Ẩn rồi nghiêm mặt nói: "Chào cậu, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi. Đợi giải quyết sự việc ổn thỏa rồi, tôi lại nói chuyện rõ ràng hơn với cậu".

Nói xong, ông lão mặc vest đanh mặt lại nhìn sang đám người Liêu Tuấn Phi, sau đó khoát tay một cái.

"Bắt đám ngu xuẩn thích đua xe này lại hết cho tôi!".

Sột soạt, bác Phúc dẫn theo một nhóm vệ sĩ mặc đồ vest xông lên đấm đá một trận, làm đám công tử bột kia kêu la không dứt, chịu hai ba đòn đã nằm gục xuống đất không động đậy được gì nữa.

Hades đang tóm lấy Liêu Tuấn Phi đánh đập giáo dục, thấy tình hình này thì ngừng tay, nhìn sang Lâm Ẩn để xin chỉ thị.


Lâm Ẩn nói rất thản nhiên: "Đưa người cho họ xử lý".

Hình như bối cảnh gia đình của Sở Tiểu Phàm không hề tầm thường, nếu gia đình cậu bé đã có người đến, vậy thì giao cho bọn họ xử lý thôi.

Hades đá Liêu Tuấn Phi ngã lăn quay xuống đất, vừa ngã xuống đã bị hai vệ sĩ mặc đồ đen khống chế rồi bắt đầu đánh đập tiếp.

Bác Phúc quản gia nhìn sang Hades và Lâm Ẩn, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhìn biểu hiện của Hades thì ông ấy nhìn ra được Lâm Ẩn không phải là người đơn giản.

Hình như đám con ông cháu cha này đã uống rượu, chơi thuốc, ăn chơi các kiểu rồi lại tổ chức đua xe, trong tình huống đó mà còn khống chế xe được sao? Xem ra cậu chủ nhỏ đã gặp được quý nhân rồi!

"Mẹ kiếp, bọn mày là ai? Bố tao là Liêu Trọng Thu! Bọn mày muốn chết à?", Liêu Tuấn Phi không phục mà rít gào lên.

"Được lắm! Con của Liêu Trọng Thu à? Dám lái xe tông con trai tôi?".

Một chiếc Lincoln lái tới, vệ sĩ đi đến mở cửa xe, một người đàn ông trung niên khoác trên mình chiếc áo bành tô màu xanh sẫm, vẻ mặt vô cùng tức giận đang bước xuống.

"Ông Sở".

Người đàn ông trung niên này vừa đến, toàn bộ vệ sĩ áo đen đều đồng loạt cúi đầu một cách cung kính.

"Trói bọn chúng lại cho tôi!", ông Sở nói với giọng tức tối: "Gọi điện thoại cho Liêu Trọng Thu, bảo ông ta tự mình đến nhận người về!".


Phân phó xong, ông Sở lại quay sang quát mắng bác Phúc quản gia: "Các người ăn cơm không thôi à? Ngay cả Tiểu Phàm mà cũng không trông được?".

"Xin lỗi... Ông Sở, là do tôi sơ xuất để cậu chủ nhỏ gặp phải chuyện thế này", bác Phúc thấy xấu hổ, ngập ngừng giải thích.

"Bố, bố đừng trách bác Phúc, là do con không đi theo bọn họ thôi. Con vừa đến Cảng Thành, thấy cảnh sông nơi đây đẹp quá nên muốn tự mình đi tản bộ ngắm nhìn một lát, sau đó lại bị lạc mất", Sở Tiểu Phàm cúi đầu nói.

Ông Sở nhìn Sở Tiểu Phàm, ánh mắt chất chứa sự cưng chiều, ông gãi đầu rồi nói: "Con thích cảnh sông à, sau này bố dẫn con đi xem nhé".

Nói xong, ông Sở lại quay sang nhìn Lâm Ẩn, mỉm cười rồi nói: "Chào cậu, tôi là Sở Hùng Sơn, cảm ơn cậu đã cứu con trai của tôi. Tôi nợ cậu một mối ân tình, đây là danh thiếp của tôi, nếu có gì cần thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào".

"Nếu có thời gian thì cậu đi ăn chung với chúng tôi một bữa cơm nhé".

Nói xong, Sở Hùng Sơn mỉm cười đưa sang một tấm danh thiếp, cũng ngỏ lời mời.

Lâm Ẩn nhận lấy danh thiếp rồi đáp: "Chuyện nên làm thôi mà. Không cần đãi cơm đâu, tôi còn có chuyện quan trọng nữa".

"Ồ, thế cậu đây bận việc thì không thể ép được rồi, chờ lần sau nhé", Sở Hùng Sơn gật đầu: "Không biết tên của cậu là?".

Lâm Ẩn đáp: "Tôi họ Lâm".

"Cậu Lâm, cậu có thể để lại cách liên lạc không? Ơn cứu mạng tôi phải báo đáp cho bằng được", Sở Hùng Sơn nghiêm mặt lại nói.

"Ông Sở đừng khách sáo", Lâm Ẩn từ chối một cách khéo léo.

"Vậy được rồi, cậu Lâm, tôi luôn ở tập đoàn y dược Sở thị ở khu Điền Nam Hương Giang, nếu có yêu cầu gì thì cứ đến công ty tìm tôi nhé", Sở Hùng Sơn vẫn nghiêm túc nói.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói gì nhiều nữa.


Lúc này phía xa xa có mấy chiếc Lincoln màu đen phong cách cổ lái đến, đó là người Chris phái đến đón tiếp anh.

Lâm Ẩn dẫn Hades xoay người rời đi.

"Anh trai ơi, hẹn gặp lại nhé", Sở Tiểu Phàm nở nụ cười, vẫy cánh tay nhỏ với anh.

Lâm Ẩn quay đầu, cũng mỉm cười rồi vẫy tay lại với Sở Tiểu Phàm, sau đó lên xe cùng Hades.

Sở Hùng Sơn nghiêm túc nhìn Lâm Ẩn lên xe rời đi, cũng không biết đang suy tư điều gì.

"Ông Sở, cậu Lâm này không hề đơn giản, hôm nay cậu chủ nhỏ đã gặp quý nhân rồi", bác Phúc ở bên cạnh lên tiếng.

"Tôi biết", Sở Hùng Sơn nghiêm mặt lại nói: "Cậu Lâm này có khí chất thoát tục, không hề tầm thường. Nói thế cậu ấy hẳn cũng biết Sở thị ở Điền Nam của chúng ta. Nhưng cậu ấy lại không bóc trần chuyện này, cũng không cần phải bóc trần".

"Trước tiên tôi dẫn Tiểu Phàm về nhà đã. Bác Phúc, ông phế một cánh tay của đám ngu xuẩn này đi, rồi chờ Liêu Trọng Thu đến, nói chuyện cho đàng hoàng với ông ta", Sở Hùng Sơn lạnh lùng giao việc, sau đó dắt Sở Tiểu Phàm lên xe.

"Vâng!", bác Phúc cung kính gật đầu, sau đó đưa ánh mắt lạnh lùng liếc sang đám Liêu Tuấn Phi.

Ở bên khác, Hades lái xe đến thành Ngự Đỉnh, Lâm Ẩn ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Sở thị của Điền Nam đã thành lập tập đoàn ở Cảng Thành?", Lâm Ẩn nghiền ngẫm tự hỏi: "Cảng Thành này đúng là sâu không lường được".

Sở thị của Điền Nam luôn làm việc khiêm tốn ở Long Quốc, không làm lớn để mọi người biết đến như năm gia tộc đứng đầu ở thủ đô, nhưng thế lực của họ tuyệt đối không hề thua kém năm gia tộc này.

Trong giới lánh đời, Sở thị của Điền Nam được gọi là thế gia "vua trăm thuốc", ở vùng Đông Nam Long Quốc và khu vực Đông Nam Á, sức ảnh hưởng của họ mạnh hơn năm gia tộc hàng đầu ở thủ đô nhiều.

Không ngờ Sở Tiểu Phàm tiện tay cứu được lại có lai lịch lớn đến thế. Tên nửa nhà giàu ở Cảng Thành như Liêu Trọng Thu kia nếu so với Sở thị của Điền Nam, thì y như là con kiến và con voi, con trai ông ta đã tạo họa lớn ngập đầu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui