“Cái gì? Đội vệ an!”.
Tiếng thét đầy tức giận của đội trưởng khiến cho những người có mặt ở đây đều kinh sợ, bọn họ lần lượt tỏ ra ngỡ ngàng.
Đội vệ an ở thủ đô là cơ cấu đặc biệt thần bí nhất!
Theo như truyền thuyết, đây chính là thế lực dùng để chống lại lực lượng ngoại xâm, là cơ cấu tổ chức phản gián tuyến đầu hùng mạnh, đại diện cho ý chí của bộ tư lệnh tối cao.
Bầu không khí ở nơi này trở nên yên tĩnh, không ai dám ngăn cản nhóm người của Lâm Ẩn.
Chuyện này đã làm lớn quá rồi!
Anh thanh niên này có lai lịch như thế nào kia chứ? Sao có thể điều động được người trong đội vệ an?
Người trong đội vệ an còn gọi Lâm Ẩn là trưởng quan Lâm?
“Ý gì đây, các người là thành viên trong đội vệ an à?”, Phương Viễn nhíu mày lại thật chặt, ông ta cảm thấy mình không nhìn thấu được thanh niên này.
Ông ta cũng không dám đụng chạm đến người trong đội vệ an.
“Đưa cho tôi xem giấy chứng nhận của các cậu đi! Tôi nghi ngờ thân phận của các cậu có vấn đề!”, Phương Viễn đanh giọng lại, ông ta nhìn Lâm Ẩn trân trân, cảm thấy nghi ngờ về thân phận của anh.
“Ông là cái thá gì mà đòi xem giấy chứng nhận của trưởng quan Lâm?”, đội trưởng lạnh giọng quát mắng, khiến cho Phương Viễn sợ hết hồn.
“Cậu thật là láo xược!”, gương mặt Phương Viễn toát ra vẻ phẫn nộ, ông ta chỉ tay vào mặt đội trưởng.
Thân là thư ký trưởng của Lữ Công, ông ta cũng được xem như là người có vai vế ở thủ đô, trước nay chưa từng bị ai quát mắng như thế bao giờ!
Đội trưởng nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, anh ta không nói hai lời, chỉ xông lên quét chân quật ngã ông ta, thuận thế đè Phương Viễn xuống mặt đất rồi bẻ ngoặt tay của ông ta ra sau lưng, không cho ông ta động đậy,
“Nhìn cho rõ, đây chính là giấy chứng nhận của tôi! Ở địa vị của ông thì không có tư cách xem giấy chứng nhận của trưởng quan Lâm đâu!”, đội trưởng lấy giấy chứng nhận có hoa văn rồng ra, ném vào người Phương Viễn.
Gương mặt Phương Viễn đỏ gay, ông ta rất không phục, mình là thư ký trưởng của Lữ Công mà lại không có tư cách xem giấy chứng nhận à?
Phương Viễn vươn tay cầm lấy tấm thẻ chứng nhận lên, ông ta chăm chú đọc một lượt.
Bộ tư lệnh tối cao, đội vệ an, bộ phận cơ mật XXX hạng S.
Danh hiệu: Đội trưởng.
Con dấu: Bộ tư lệnh tối cao.
Sau khi đọc hết những thông tin trên tấm giấy chứng nhận, mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt Phương Viễn.
Không nói đến trưởng quan Lâm trẻ trung kia, thân phận của đội trưởng đã có cấp bậc rất cao trong đội vệ an rồi!
Hơn nữa Phương Viễn là thư ký trưởng của Lữ Công, ông ta đã từng theo Lữ Công đến núi Tử Long, đã từng nghe nhắc đến tên tuổi của đội trưởng núi Tử Long thần bí này.
Thân phận của đội trưởng được bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, các ông lớn trong quân đội xem trọng anh ta cực kỳ, gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ an toàn cho nhiều người có địa vị cao đã về hưu ở núi Tử Long, quyền hạn và cấp bậc tương đối lớn!
Lần này Phương Viễn hơi ngẩn ngơ, ông ta không thể hiểu nổi tình hình bây giờ, sao đội trưởng của núi Tử Long lại đích thân đến đây?
Đến đội trưởng cũng gọi thanh niên đến tìm ông Quý là trưởng quan Lâm?
Lần này ông ta thật không cản nổi nữa!
“Hóa… Hóa ra là người của đội vệ an, thất lễ quá. Các cậu đợi một lúc, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lữ Công để xin phép”, gương mặt Phương Viễn có vẻ rất nghiêm túc.
Bốp! Đội trưởng nhấc Phương Viễn lên, ném ông ta ra xa mười mấy mét.
“Đội vệ an chấp hành mệnh lệnh mà ông dám cản à?”, đội trưởng đanh giọng trách móc.
Rồi sau đó, vài thanh niên áo đen đi theo đội trưởng xông vào ngay, xử lý hết tất cả bảo vệ ở bên trong, lần lượt tóm từng kẻ rồi ném ra ngoài, bọn họ cung kính đứng gác trước cửa.
Lâm Ẩn bước lên bậc thang, chắp tay đi vào trong khách sạn Lữ Công.
Mà Đường Hôi và Vu Tắc Thành lại đứng canh chừng cẩn thận ở bên ngoài, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào trong khách sạn Lữ Công.
Nhìn thấy bóng lưng điềm tĩnh của Lâm Ẩn, tất thảy mọi người có mặt ở nơi này đều tỏ ra bất ngờ.
Khoa trương quá rồi đấy nhỉ? Một người trẻ trung như thế, một trưởng quan trẻ tuổi như vậy à?
Thư ký trưởng Phương lấy tên tuổi của Lữ Công ra mà cũng không kềm chế được cậu ta sao?
Lâm Ẩn đi vào trong khách sạn Lữ Công được trang trí xa hoa lộng lẫy, đội trưởng theo sát bên anh, bọn họ đi thẳng lên trên tầng hai.
Bây giờ Khách sạn Lữ Công vô cùng yên tĩnh, tất thảy mọi người đều đã bị đuổi ra ngoài hết.
Lâm Ẩn đã đọc tình báo, phòng của Quý Trọng Sơn nằm trên tầng hai.
Bọn họ lên đến tầng hai, trên khoảng hành lang nguy nga có một hàng bảo vệ mặc vest đứng canh gác.
“Quý Trọng Sơn ở phòng nào?”, Lâm Ẩn hỏi bọn chúng, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộ ra một chút cảm xúc nào cả.
“Các người là ai? Tìm ông Quý để làm gì? khách sạn Lữ Công của chúng tôi luôn giữ bí mật tuyệt đối về thông tin của khách hàng!”, thủ lĩnh đội bảo vệ đanh giọng lại, gã ta nhìn Lâm Ẩn chăm chú với gương mặt nghiêm túc.
“Tất thảy đều im miệng lại cho tôi, lui xuống hết!”.
Phương Viễn cầm điện thoại trong tay, ông ta hớt ha hớt hải chạy về phía bên này, thấy đám bảo vệ không biết sống chết mà cản đường Lâm Ẩn, ông ta bèn cất tiếng mắng chửi bọn chúng ngay.
“Xin lỗi, xin lỗi!”.
Bọn chúng đều là bảo vệ trong khách sạn Lữ Công, sau khi bị Phương Viễn quát mắng, chúng bèn vội vàng xin lỗi Lâm Ẩn rồi rút lui khỏi hành lang dài.
“Anh Ẩn, xin lỗi anh, khi nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi, tại tôi thất lễ. Lữ Công vừa mới gọi điện đến, nói là muốn nói chuyện với anh”, Phương Viễn cười bồi.
Khi nãy Phuơng Viễn đã gọi điện thoại thông báo cho Lữ Công, bây giờ ông ta đã biết được rằng người thanh niên trước mặt mình là cậu Ẩn của nhà họ Tề, người đã gây chấn động cả thủ đô ấy!
Đến cả Lữ Công cũng tương đối kiêng dè nhà họ Tề!
Một thư ký như ông ta thì làm sao dám đắc tội với vị đại phật như cậu Ẩn được kia chứ?
“Tôi và Lữ Công chẳng có gì để nói với nhau”, Lâm Ẩn hờ hững mà nói.
Phương Viễn lau mồ hôi trên trán, ông ta nói tiếp: “Cậu Ẩn, Lữ Công nhờ tôi chuyển lời lại cho anh, ông ấy muốn xin anh nể mặt, tạm thời không đụng đến chuyện liên quan đến ông Quý nữa”.
“Lữ Công đã nói, chắc chắn ông ấy sẽ cho cậu Ẩn một đáp án vừa ý”, Phương Viễn nghiêm mặt lại: “Cậu có muốn nói chuyện điện thoại với Lữ Công không?”.
“Ai cầu xin cũng vô ích thôi!”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói tiếp: “Trở về báo cho Lữ Công biết, nếu như ông ấy dám nhúng tay vào chuyện của Quý Trọng Sơn thì tôi sẽ cách chức của ông ấy!”.
Phương Viễn tỏ vẻ sợ hãi, ông ta hoàn toàn kinh ngạc trước khí thế của Lâm Ẩn, không dám nói nhiều thêm một câu nào, chỉ ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Đưa tôi đi tìm phòng của Quý Trọng Sơn”, giọng của Lâm Ẩn rất bình tĩnh.
Phương Viễn ngập ngừng một lúc, rồi vẫn ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Một lúc sau, Lâm Ẩn đi hết khoảng hành lang dài, đến trước một căn phòng của cánh cửa mạ vàng sơn đỏ.
Một tiếng rầm vang lên, đội trưởng xông đến đá bay cánh cửa đi, căn phòng xa hoa vắng vẻ không một bóng người, đồ dùng trong nhà và nệm giường đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gọn gàng gàng.
“Ơ… Ông Quý đâu rồi?”, gương mặt Phương Viễn toát ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Ẩn nhìn Phương Viễn chăm chú.
Phương Viễn sợ đến nỗi không nói nổi nên lời, cơ thể run run rẩy rẩy, thật sự không thể chịu đựng nổi uy thế của Lâm Ẩn nữa, ông ta giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi cung kính nói: “Cậu Ẩn, tôi có thể bảo đảm rằng sáng nay ông Quý vẫn còn ăn chung với Lữ Công, tôi không biết hắn đã đi từ bao giờ nữa, tôi chỉ là thư ký mà thôi, những chuyện khác tôi đều không biết!”.
Ông ta sợ rằng Lâm Ẩn không tìm thấy Quý Trọng Sơn rồi trút giận vào người mình, thế thì phiền phức to rồi!
Lâm Ẩn đưa mắt ra hiệu cho đội trưởng, đội trưởng ngầm hiểu trong lòng, anh ta dắt hai thanh niên mặc áo đen chạy ra ngoài hành lang.
Ba phút sau.
Đội trưởng quay trở về phòng, gương mặt của anh ta rất đỗi nghiêm túc: “Tôi đã kiểm tra phòng giám sát rồi, tất thảy video giám sát trong tuần này của khách sạn Lữ Công đều đã bị xóa hết”.
Lâm Ẩn chậm rãi khép mắt lại, thỏ khôn có ba hang, xem ra Quý Trọng Sơn đã có dự liệu từ trước, sau khi bắt được Vu Tắc Thành đã đưa người của mình bỏ trốn, tay hồ ly già này đã chuẩn bị chu đáo hết từ lâu rồi.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, hờ hững nói: “Đi thôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...