Chàng Rể Cực Phẩm

Tòa nhà Phi Ưng, thành phố Trung Thiên Tinh.

Dưới lầu của tòa nhà vắng bóng người, có rất nhiều xe Bentley đỗ ở đó, bên cạnh xe có từng hàng vệ sĩ mặc áo vest đen, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.

Ở cửa tòa nhà, có đặt một chiếc quan tài bằng gỗ đàn hương.

Một chiếc xe đi đến, Hades mở cửa xe, Lâm Ẩn mặt không biểu càm gì bước xuống xe, bên cạnh là Hades và Đường Hôi, họ cùng đi vào tòa nhà Phi Ưng.

“Anh Ẩn!”.

Đồ Sơn trán ướt đẫm mồ hôi, cung kính nói rằng vẫn luôn ở đây để đợi Lâm Ẩn.

Chuyện hôm nay thật sự quá lớn!

Đồ Sơn là người đầu tiên biết chuyện, bởi vì quan tài được đưa đến dưới tòa nhà của ông ta.

Còn nhắn lại đây là mòn quà ông Quý gửi tặng anh Tề Ẩn, lúc đó đã dọa cho ông ta sợ toát hết cả mồ hôi.

Là ai to gan đến thế, dám khiêu khích uy nghiêm của anh Ẩn một cách trắng trợn như vậy.

“Anh Ẩn, anh không ở đây, chúng tôi cũng không dám mở quan tài ra, cũng không biết tên họ Quý kia gửi đến thứ gì”, Đồ Sơn thận trọng nói.

Lâm Ẩn vẻ mặt dửng dưng, đi về phía trước, bỗng dưng hất tay một cái, giống như đang bắt gió trong không trung.

Ngay lập tức tiếng gió rít lên, không khí lưu thông.

Bụp!


Nắp quan tài bị phá nát tươm, gỗ vụ bay khắp nơi.

Nhìn thấy những điều này, ánh mắt Đường Hôi và Đồ Sơn liền trở nên kinh hãi, trên trán đầm đìa mồ hôi.

Trong quan tài, có một người đàn ông tráng kiện nằm đó, khắp người dính toàn máu tươi, miệng bị một miếng vải bịt chặt, còn có vài chiếc xích sắt để khóa chặt hai tay và hai chân, bộ dạng vô cùng thê thảm.

“Đỡ ông ta ra”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói, trong ánh mắt lạnh lẹo lộ ra sát khí ngút trời.

Lâm Ẩn biết người nằm trong quan tài, đó là hộ vệ luôn đi theo Vu Tắc Thành, võ công không hề kém Vu Tắc Thành, cũng là một trong bốn tay đấm có tiếng dưới tay hắn, có thể nói là một người đáng gờm ở thủ đô, tên gọi Thạch Thái.

Lần này phái Vu Tắc Thành đi giám sát Quý Trọng Sơn, hắn đã đưa theo Thạch Thái bên mình để làm việc.

Đường Hôi và Đồ Sơn đi lên dìu Thạch Thái ra, vẻ mặt hai người nghiêm túc, giúp Thạch Thái bỏ miếng vải bịt ở miệng xuống, trên mặt lộ vẻ tức giận.

“Thạch Thái, ông đi theo Vu Tắc Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như thế này! Là ai đã ra tay?”, Đường Hôi gấp gáp hỏi.

“Mẹ nó! Người anh em, nói cho tôi biết, là ai đã ra tay? Dám cắt đứt gân tay gân chân của ông, tôi phải diệt nó!”, Đồ Sơn nóng nảy nói, hai mắt long lên.

Thạch Thái, Kền Kền, Hôi Hùng, ba người đã có tình cảm hơn mười mấy năm với nhau, đều là những người hơn hai mươi tuổi đã đi theo Vu Tắc Thành làm việc, đã cùng nhau kết bái huynh đệ ở miếu Quan Công, ba người còn thân thiết với nhau hơn cả anh em ruột thịt.

Nhìn thấy anh em bị người khác đánh đến mức bộ dạng thảm hại như vậy, bị cắt đứt hết gân tay gân chân, còn bị cho vào quan tài đưa đến trước cửa nhà mình, nỗi tức giận trong lòng này sao có thể dập tắt được chứ.

“Là, là người của Quý Trọng Sơn. Tôi không mất cái mạng này, không, không sao, mọi người không cần lo lắng nữa đâu”, Thạch Thái nặng nề thở ra nói tiếp: “Tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh Ẩn”.

Nghe vậy, Đường Hôi và Kền Kền đều bình tĩnh lại, dìu Thạch Thái đứng trước mặt Lâm Ẩn.


“Anh Ẩn, là Quý Trọng Sơn ra tay, hắn đưa hết người của Vu đại ca đi rồi”. Thạch Thái cúi đầu, chầm chậm nói: “Xin lỗi, anh Ẩn, thuộc hạ vô dụng, không làm xong việc”.

Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn như thường, nói: “Nói tiếp đi, mọi chuyện từ đầu đến cuối”.

Thạch Thái nói: “Anh Ẩn, vốn dĩ tôi và Vu đại ca đã điều đủ người, súng ống đều chuẩn bị xong cả, lên kế hoạch đường đi nước bước hết rồi, chỉ đợi ngày mai Quý Trọng Sơn đến máy bay thì trên đường sẽ bắt cóc hắn đi”.

“Nhưng kết quả, mới hai tiếng trước, có một đám cao thủ xông vào chỗ chúng tôi ở, dẫn đầu là một người châu Á ngoại quốc, thân thủ rất đáng gờm, tôi và anh Vu liên kết lại với nhau cũng không thể qua được mười chiêu của hắn.

Sau khi đụng chạm súng ống, tất cả đều bị chế ngự. Vu đại ca bị bọn chúng bắt đi, còn tôi, bị bọn chúng đưa đến đây truyền lời...”, vẻ mặt Thạch Thái tràn ngập sự hổ thẹn.

“Lời gì? Nói, không được để sót một chữ”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói,

Thạch Thái ngập ngừng một lát, nghiêm túc nói: “Bọn chúng nói, anh Ẩn, nếu anh dám có ý gì với ông Quý Trọng Sơn, thì chính là tìm đường chết, họ đã đưa Vu đại ca đi rồi, muốn anh Ẩn ngồi nhà chờ chết. Cái quan tài này, đưa đến là để cho anh dùng...”.

Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra ý cười tàn khốc.

Hay cho một tên giàu nhất nhì Long Quốc, Quý Bán Thành, đúng là gan to bằng trời rồi!

Vốn dĩ chỉ định tìm lão cáo già đó nói chuyện, nếu không chịu phối hợp nói ra tung tích của nhà họ Văn, thì cũng sẽ thả đi.

Bản thân còn chưa ra tay, vậy mà đã khiêng quan tài đến trước nhà anh rồi?

“Đường Hôi, Đồ Sơn. Triệu tập đủ người, đến khách sạn Lữ Công!”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.


Lời vừa nói ra, anh liền quay người lên xe, Hades liền trực tiếp khởi động xe.

“Vâng!”.

Đường Hôi và Đồ Sơn gật đầu đồng ý, trên mặt lộ ra sát khí ngút trời.

......

Nửa tiếng sau.

Khách sạn Lữ Công, phía ngoài hoàng thành Tử Long.

Khách sạn Lữ Công, cổng vào cao rộng, không khí thoáng đãng, từng là một vương phủ cũ của triều đại trước, sau khi được tu sửa, thì vô cùng nguy nga tráng lệ, trở thành nơi ở tư nhân của những nhân vật lớn.

Khách sạn Lữ Công, người đến đây đều là quan chức cấp cao, người giàu có, cũng là nơi tiếp đãi những nhân vật cao cấp.

Ở đây, quả đúng là dưới chân thiên tử, cách một con đường, chính là cố đô cố cung các triều đại của Long Quốc, thành Tử Long!

Hơn nữa, khách sạn Lữ Công, còn có bối cảnh thâm sau trong giới quan chức! Ở thủ đô ai mà không biết, phía sau khách sạn Lữ Công, chính là cánh tay của phủ thủ đô, nắm quyền hành to lớn ở thủ đô.

Đặt tên là Lữ Công, vì trong cỗ máy quan lại ngay xưa của Long Quốc, Lữ Công là địa vị cao quý nhất! Là nhân vật lớn ngồi vững trong ba đứng đầu chính phủ, có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn ở Long Quốc.

Có thể nói, Lữ Công Quán đã vượt xa khách sạn Hòa Bình ở bến Thượng Hải thế kỷ trước.

Từ khi khách sạn Lữ Công được thành lập, chưa từng có ai dám làm loạn ở khách sạn Lữ Công!

Mà Quý Trọng Sơn, thời gian trước đây, cũng là được chọn ra từ trong khách sạn Lữ Công, mỗi ngày đều đi quanh Lữ Công này để bàn chuyện.

Đoàn xe Bentley đen đỗ trước cửa khách sạn Lữ Công, cửa xe mở ra, Lâm Ẩn chậm rãi bước xuống, nhìn ngắm nhà hàng lộng lẫy.

“Anh Ẩn, có đâm thẳng vào không?”, Đường Hôi ở bên cạnh hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.


Tuy trong lòng đầy sự thù hận và tức giận, nhưng Đường Hôi vẫn giữ sự bình tĩnh, biết rằng khách sạn Lữ Công là nơi như thế nào.

Không có anh Ẩn dẫn đầu, gã tuyệt đối không có cái gan này, dám đưa người bao vây khách sạn Lữ Công.

Tuy khách sạn Lữ Công không phải cơ quan nhà nước, chỉ là một khách sạn tư nhân, nhưng, đây là nơi thủ đô lệnh cho quan chức tiếp đón khách quý!

“Các ông không cần vào, cứ bao vây khách sạn Lữ Công, không để cho bất cứ ai ra vào”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Vâng!”.

Đường Hôi và Đồ Sơn đã nhận lệnh, không nói gì thêm, biểu cảm lạnh lùng dẫn theo một đám vệ sĩ mặc vest bắt đầu hành động, bao vây khách sạn Lữ Công.

“Cậu! Cậu là ai? Từ đâu tới, dám làm loạn ở khách sạn Lữ Công!”.

“Mấy người muốn làm gì? Ăn gan hùm rồi sao? Không biết đây là chỗ của ai sao?”.

Bịch, trong khoảnh khắc đó, bảo vệ ở cửa của khách sạn Lữ Công nhanh chóng xông đến chắn trước mặt Lâm Ẩn.

“Chỗ nào?”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Chỉ là nơi để ăn cơm, không cho người khác vào sao?”.

“Mẹ nó, có phải đầu óc cậu có vấn đề không?”, đội trưởng đội bảo vệ đứng trước mặt Lâm Ẩn lớn tiếng mắng mỏ: “Cũng không chịu đi nghe ngóng xem khách sạn Lữ Công này là do ai mở? Dám đến đây làm loạn?”.

Bộp!

Lâm Ẩn đạp một cước, đội trưởng đội bảo vệ bay ra xa mười mấy mét, ngã trên đất kêu gào đau đớn.

“Gọi Quý Trọng Sơn cút ra đây gặp tôi!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui