Trong mắt của Đường Hôi, anh Ẩn giống hệt như thần thánh vậy, cho dù việc có lớn bằng trời, núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt thì mặt vẫn không đổi sắc, giống như giếng cạn không gợn sóng.
Anh Ẩn tựa thần tiên đích thực, những chuyện phàm trần tục thế khó lòng lọt nổi vào mắt anh, anh xem nhẹ hết thảy cảnh sắc tươi đẹp từ cổ chí kim.
Ngoại trừ ở bên cạnh cô Lâm, anh Ẩn mới để lộ ra niềm vui và tình cảm của người phàm, còn những khoảng thời gian khác, bạn sẽ cảm thấy anh ấy giống hệt như thần, như tiên, bạn vĩnh viễn không thể nhận ra cảm xúc của anh.
Hôm nay Đường Hôi mới biết một điều, hóa ra anh Ẩn là người phàm có máu có thịt, cũng có lúc buồn bã, phẫn nộ và tức giận, để lộ ra cảm xúc thuộc về người bình thường.
Cốc cốc, hai tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Kỳ Mạt bước vào, cô mỉm cười nhìn Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, anh làm xong rồi à? Hôm nay em đã xử lý xong việc bên chi nhánh công ty ở thủ đô, bắt đầu đi vào sản xuất rồi. Chúng ta cùng đi ăn cơm đi”.
Gương mặt Trương Kỳ Mạt rạng rỡ niềm vui, trông cô có vẻ rất phấn chấn.
Khóe môi Lâm Ẩn cong cong, anh mỉm cười, dập tắt điếu thuốc rồi chậm rãi đứng dậy: “Đi thôi”.
“Đường Hôi, ông lo chuyện ở khu Hoa Dương đi, tôi giao lại quyền xử lý hết thảy mọi chuyện trong địa bàn đấy lại cho ông”, Lâm Ẩn nói với Đường Hôi.
“Vâng!”, Đường Hôi gật đầu một cách cung kính.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt nhanh chóng đi đến nhà ăn được trang trí theo chủ đề chiêm tinh ở tòa nhà Tinh Thần.
Hai người ngồi đối diện nhau ở cái bàn thạch anh, rồi gọi món.
Cách một lớp kính thủy tinh trong nhà ăn, nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy người ra kẻ vào tấp nập trong tòa nhà thương mại phía đối diện.
Đó là tòa nhà văn phòng của tập đoàn đá quý Kỳ thị ở thủ đô, thông qua lần tuyên truyền tạo thế của thành Trung Thiên Tinh cùng với dự án Ánh Sao, thương hiệu tập đoàn đá quý Kỳ thị đã nổi danh ở nơi này.
Dây chuyền sản xuất và các kênh tiếp thị cũng đang tiến hành mạnh mẽ, tất thảy mọi thứ đều xuôi buồm thuận gió.
Bởi thế, hôm nay Trương Kỳ Mạt rất vui vẻ.
Đây là chuyện mà cô vẫn luôn tha thiết mong mỏi từ trước đến nay, nhìn thấy tòa nhà trong mộng đã được xây thành, bên cạnh còn có người chồng yêu thương cô, và bản thân cô cũng yêu thương anh, thế thì làm sao có thể không vui cho được.
Trương Kỳ Mạt nhìn Lâm Ẩn rồi nói: “Lâm Ẩn, hôm nay anh có tâm sự à? Em thấy lúc ở trong phòng làm việc, trông anh có vẻ nặng nề lắm”.
Lâm Ẩn cười cười, rồi đáp lại cô: “Không có chuyện gì cả”.
“Ồ? Vậy à? Thế anh đang nghĩ gì thế?”, Trương Kỳ Mạt thắc mắc.
Kể từ lúc gặp mặt Triệu Linh Nhi trong thủ đô, cô thường lo lắng và quan tâm đến mọi việc liên quan đến Lâm Ẩn một cách lạ lùng, giống hệt như đứa trẻ lo lắng món đồ mình yêu thích sẽ bị người khác cướp đi mất.
“Nghĩ đến em”.
“Xì”, Trương Kỳ Mạt trợn mắt nhìn Lâm Ẩn, cô quay đầu đi, gương mặt đỏ ửng.
“Thôi nào, đã là vợ chồng lâu năm rồi, anh đứng đắn một chút đi. Em muốn bàn chuyện công việc với anh”, Trương Kỳ Mạt gắp một miếng cá lên ăn, rồi nghiêm mặt lại.
“Em đã xử lý xong mọi chuyện của tập đoàn ở thủ đô rồi, tất cả đều vận hành bình thường. Em sẽ về tỉnh Đông Hải một chuyến, cũng phải xử lý những chuyện của tập đoàn bên ấy, phải theo dõi sát sao việc kinh doanh của cả hai tập đoàn mới được”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại.
“Em về tỉnh Đông Hải một chuyến cũng được, em cứ yên tâm đi lo chuyện kinh doanh của tập đoàn, đó là chuyên ngành của em mà”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói: “Nếu như Đông Hải có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho anh”.
“Vâng”, Trương Kỳ Mạt gật đầu: “Thế, anh có muốn về với em không?”.
Lâm Ẩn nghiêm mặt lại: “Anh còn chuyện phải giải quyết ở thủ đô, tạm thời không thể về được. Nếu như ở tỉnh Đông Hải xảy ra chuyện gì, em cứ căn dặn Thẩm Tam và Tưởng Kỳ là được rồi”.
Trương Kỳ Mạt ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, vốn dĩ định hỏi xem Lâm Ẩn còn việc gì ở thủ đô, nhưng cô ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lại đành thôi.
Dù gì, Lâm Ẩn có gia nghiệp lớn như thế ở thủ đô, các mối quan hệ phức tạp về nhiều mặt, chắc hẳn cũng không xử lý ổn thỏa trong một sớm một chiều được.
“Vậy được rồi”, Trương Kỳ Mạt nói.
Cứ như thế, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt cùng nhau nói về chuyện nhà cửa, chuyện tập đoàn, thời gian ăn cơm trôi qua nhanh chóng.
Sau khi dùng bữa xong, Trương Kỳ Mạt trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, đứng tựa vào lan can trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn các tòa nhà cao tầng trong thủ đô phồn hoa, anh châm điếu thuốc, ngẫm nghĩ về cục diện hiện nay.
Biến cố trong Long phủ để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh.
Anh rất lo lắng cho an nguy của sư phụ mình, không biết trong đợt biến cố xảy ra ở Long phủ lần này, sư phụ có bị thương nặng nề hay không…
Năm ấy sư phụ đóng của sinh tử, quyết định không màng đến hồng trần thế tục, một lòng muốn lĩnh ngộ cảnh giới cao hơn của võ học.
Người cũng không cho biết vị trí bế quan của mình, khiến cho anh khó lòng tìm được.
Tích tích.
Vào lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn chợt đổ chuông.
“Anh Ẩn, Vu đại ca gặp chuyện lớn rồi!’, giọng nói đầy vẻ hốt hoảng của Đường Hôi vang lên ở đầu dây bên kia.
Lâm Ẩn nhíu mày thật chặt: “Vu Tắc Thành gặp chuyện bất trắc à?”.
“Đột nhiên chúng tôi bị mất liên lạc với Vu đại ca. Các anh em báo cáo lại rằng nhà của Vu đại ca bị đập vỡ, còn có vỏ đạn nằm lại trong phòng”, giọng nói của Đường Hôi rất nặng nề.
“Tôi biết rồi”.
“Còn một chuyện nữa ạ…”, Đường Hôi dè dặt nói tiếp: “Có một người gửi quan tài đến trước cửa tòa nhà văn phòng của Đồ Sơn, trong thành Trung Thiên Tinh… Còn để lại một dòng chữ, nói là đây là món quà mà ông Quý gửi tặng cho anh Ẩn…”
Lúc nói câu này, trái tim Đường Hôi đập thình thịch, không ngờ có người lại gửi một cỗ quan tài đến thẳng chỗ của anh Ẩn, còn chỉ đích danh anh ấy, thế, thế chẳng phải là khinh thường và khiêu khích anh Ẩn một cách trắng trợn sao! Muốn chọc thủng trời ở thủ đô à!
“Ông theo tôi qua đây”.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Lâm Ẩn toát ra vẻ lạnh lùng, sát khí bốc lên rừng rực.
Vu Tắc Thành gặp chuyện bất trắc ư?
Ông Quý? Quan tài này là do Quý Trọng Sơn gửi đến sao?
Mình sai Vu Tắc Thành âm thầm theo dẽo Quý Trọng Sơn lâu như thế, xem ra hắn đã phát hiện ra rồi.
Ngày mai là thời điểm Quý Trọng Sơn trở về Cảng Thành, đã lên kế hoạch chu đáo để ra tay với hắn rồi.
Kết quả, vào thời khắc mấu chốt, Vu Tắc Thành lại mất tích.
Điều này khiến cho Lâm Ẩn ngửi thấy mùi vị bất thường.
Sáng ngày hôm nay, mình mới kiếm Long Vệ ở ngoại ô huyện Long Hưng để tìm hiểu ngọn nguồn từ Quý Trọng Sơn, tiện bề tóm đầu nhà họ Văn cùng với thế lực thần bí sau lưng bọn họ.
Rồi lại sai Long vệ đi điều tra công ty Hoa Anh Đào của Big Island, điều tra về Cung Cửu thần bí đứng sau điều khiển nhà họ Ninh.
Kết quả lại phát hiện ra Long phủ đã đổi chủ từ lâu…
Lẽ nào? Đã bứt dây động rừng rồi à?
Thế lực thần bí sau lưng nhà họ Văn có liên quan đến Long phủ hay sao?
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu Lâm Ẩn.
Thoạt đầu, đột nhiên nhà họ Văn lui về ở ẩn, cao thủ thần bí bên cạnh Văn Thiên Phượng còn có thể đấu tay đôi với mình mấy mươi hiệp.
Lúc ấy Lâm Ẩn đã nghi ngờ nhà họ Văn biết mình xuất thân từ Long phủ.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy đầu đuôi mọi chuyện càng trở nên mơ hồ hơn nữa.
Có lẽ trong thủ đô này, có một đôi mắt đang ngấm ngầm theo dõi tất thảy hành động của mình.
Lâm Ẩn châm điếu thuốc lá rồi đi xuống cầu thang, gương mặt anh hoàn toàn không bộc lộc ra chút cảm xúc gì.
Cho dù là ai giở trò quỷ đằng sau lưng, anh bắt buộc phải tìm cho ra kẻ đó mới được.
Dám đưa quan tài đến trước cửa nhà mình, người cản giết người, thần cản giết thần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...