Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, nhìn cụ già mặc áo đạo sĩ.
"Nhị Long không gặp".
Đây là khẩu lệnh của Long phủ.
"Nhị Long không gặp" là lời sấm của chủ Long phủ tiền nhiệm để lại, cũng là ám hiệu mở cửa Long phủ.
Nghe thế, cụ già mặc áo đạo sĩ tỏ vẻ kinh ngạc, đưa mắt đánh giá Lâm Ẩn, không biết đang suy tư điều gì.
"Quý khách, câu này nghĩa là sao?", cụ già mặc áo đạo sĩ hỏi với vẻ nghi hoặc: "Đạo hiệu của tại hạ là Hiển Thanh, không biết quý khách đến đây làm gì?".
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, bắt lấy cánh tay của đạo sĩ Hiển Thanh.
Sau đó anh thả tay ra, thấy nghi ngờ trong lòng.
Đạo sĩ Hiển Thanh chỉ là người bình thường, gân cốt toàn thân thưa thớt tầm thường, không luyện bất kỳ võ học nào cả.
Điều này đã chứng minh đạo sĩ Hiển Thanh không phải Long Vệ.
"Đạo trưởng Hiển Thanh, cụ đến miếu thờ Tam Thanh này từ khi nào?", Lâm Ẩn nghiêm túc hỏi.
Đạo sĩ Hiển Thanh lại tiếp tục tỏ vẻ nghi ngờ: "Hơn một năm trước rồi".
"Thế trước đó là ai chủ trì miếu Tam Thanh này?", Lâm Ẩn hỏi tiếp.
Đạo sĩ Hiển Thanh ngẫm một lát rồi mới nghiêm mặt đáp: "Trước đây lão đạo ở miếu Linh Bảo của khu Viêm Hoàng, hơn một năm trước mới vân du đến đây, ngôi miếu này lúc đó không ai trông quản, lão đạo cũng không biết là người nơi nào chủ trì".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa, anh xoay người rời đi.
Cụ đạo sĩ này không phải người biết chuyện.
Anh định hỏi thăm dân trong cổ trấn này một chút để biết được lúc trước là ai đã trông coi ngôi miếu Tam Thanh này.
Đúng là lạ thật.
Long phủ có mệnh lệnh bắt buộc là trước khi mình xuống núi, tất cả người trong Long phủ tuyệt không được làm bừa, phải quy ẩn tại một chỗ, che giấu tất cả.
Không một ai dám cãi lệnh chủ phủ tiền nhiệm cả.
Vậy tại sao Thanh Long Vệ quy ẩn ở thủ đô lại biến mất?
Chẳng lẽ Long phủ thật sự đã xảy ra biến động gì?
Lâm Ẩn vừa suy nghĩ vừa đi ra khỏi miếu Tam Thanh, dẫn Hades đến chỗ xe đỗ.
Đến trước chiếc xe Bentley màu đen, lông mày của Lâm Ẩn khẽ giật lên một cái, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Tránh ra!".
Lâm Ẩn bỗng đẩy Hades sang một bên, sau đó nhanh chóng xoay người đi.
Ầm ầm ầm!
Chiếc xe bỗng dưng nổ tung, bốc lên ánh lửa ngút trời, tiếng nổ vang vọng khắp một vùng!
Ngọn lửa cuồn cuộn bức xạ ra, hình hành một thế lửa khổng lồ, chẳng mấy chốc đã nuốt chẳng hai mươi, ba mươi mét đường xung quanh.
Vụ nổ tạo thành một lực xung kích khủng bố, khiến mặt đất xi măng bị nổ tan tác, đá vụn bay khắp nơi, ngay cả mấy tòa nhà nhỏ xung quanh cũng sụp đổ!
Ánh lửa khổng lồ bốc lên, chung quanh bừa bãi hỗn loạn, tro bụi cuồn cuộn.
Chiếc xe Bentley màu đen bị nổ tanh bành, rồi rơi "bịch" xuống phạm vi mười mấy mét xung quanh, thân xe tối màu đã bị lửa đốt cháy đen.
Trong tro bụi cuồn cuộn, bóng người lạnh lùng của Lâm Ẩn bước ra.
Anh phủi bụi ở trên thân, trong tay cầm theo một mảnh bom vỡ.
"Đúng là thủ đoạn độc á", Lâm Ẩn búng mảnh bom vỡ kia đi, trong mắt lộ ra sát khí ngập trời.
"Á!".
Hades hét lên một tiếng đau đớn, toàn thân máu me đầm đìa, đang nằm run bần bật ở trên đất.
Lâm Ẩn đi đến đỡ Hades dậy xem vết thương của hắn ta, trên tay chân có mười mấy vết cắt của mảnh bom vỡ, cũng may là không chí mạng.
Vừa nãy Hades ở ngay trung tâm bom nổ, nếu không nhờ tổ chất cơ thể của hắn ta gần như đã đạt đến mức cực hạn thì đã bị nổ tung từ lâu, bỏ mạng ngay tại chỗ rồi.
"Sếp Lâm, tôi vẫn còn chịu được", Hades thở hổn hển nói, trong mắt nổi lửa giận: "Không biết là phường chó má nào, dám chôn bom ám hại tôi!".
"Xin lỗi, là thuộc hạ sơ suất, đã không phát hiện, suýt nữa đã tạo thành sai lầm lớn", Hades cúi đầu, cảm thấy xấu hổ mà nói.
Thân là vua đặc công có kinh nghiệm lâu năm ở chiến trường hải ngoại, cảnh tượng như vậy Hades đã từng gặp không ít lần.
Có người bí mật chôn bom dưới xe mà hắn ta không hề hay biết. Đúng là quá xấu hổ trước mặt sếp Lâm mà!
Lâm Ẩn trầm ngâm, không trách cứ Hades, bởi vì sát thủ giăng bẫy là người Hades không thể cảm nhận được.
Vút!
Thân hình Lâm Ẩn khẽ động, anh lao về miếu cổ Tam Thanh nhanh như một cơn gió.
Trong miếu không có một bóng người, vị đạo sĩ Hiển Thanh vừa nãy đã chẳng thấy đâu nữa...
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên lạnh lẽo, lửa giận cháy trong lòng, có tạt cạn sống biển vào cũng không thể dập tắt được!
Dám chơi anh một vố!
"Người ngấm ngầm theo dõi và chôn bom, hẳn vẫn chưa rời khỏi cổ trấn này, cũng không thể bắt đạo sĩ Hiển Thanh đi nhanh như vậy được", Lâm Ẩn nói thầm, con ngươi càng trở nên sâu thẳm.
Anh quét mắt một vòng, thu hết đồ vật trong miếu thờ vào đáy mắt, nhớ kỹ vị trí của chúng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ lại tướng mạo và vóc người của đạo sĩ Hiển Thanh, rồi bấm chỉ tay có quy luật.
Lâm Ẩn từ nhỏ đã học qua ngũ thuật: Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc, dùng Tiểu Lục Nhâm bói thử thì ra một quẻ. Đây là một mánh khóe nhỏ trong huyền học đạo môn, nắm thời cơ tìm người kiếm vật, đôi lúc sẽ có hiệu quả.
...
Trong một tòa tiểu viện xưa cũ ở cổ trấn.
Ba gã mặc áo đen vội vàng xông vào sân trước tòa tiểu viện, sau đó quăng một bao tải vào chính giữa sân.
Cụ già mặc áo đạo sĩ lăn ra khỏi bao tải, đang nằm hôn mê bất tỉnh.
"Đàn chủ, cụ đạo sĩ này xử lý sao đây ạ?", một người áo đen nghiêm giọng hỏi.
Người áo đen cầm đầu nói với chất giọng trầm thấp: "Nhất định phải diệt khẩu. Trước tiên dẫn đi đã, rời khỏi huyện Long Hưng này giết chết, quăng xuống sông".
"Vâng", người áo đen gật đầu, sau đó hỏi: "Đàn chủ, người kia rốt cuộc là ai? Biết ám hiệu của Long phủ. Thực sự là người thừa kế của phủ quân tiền nhiệm sao?"
Đàn chủ lia ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám áo đen một chút, nói: "Các người quên rồi sao? Phủ quân đại nhân đã nói rồi, lão phủ quân không có người thừa kế. Người này chỉ là một kẻ phản bội của Long phủ! Nếu không muốn chết thì nhớ cho kỹ, Long phủ vĩnh viễn chỉ có một vị phủ quân! Nếu ăn nói lung tung ở ngoài, cẩn thận bị xem là đảng làm phản, sẽ bị tru diệt!".
"Đàn chủ, chúng tôi đã rõ!", người áo đen đổ mồ hôi, cúi đầu xuống.
Chuyện liên quan đến phủ quân không thể nói năng tùy tiện được, không khéo lại thành nói bậy, đó là tai họa ngập đầu!
"Tên này phản ứng nhạy bén như vậy, thân thủ bất phàm. Tránh ðýợc bom chôn dưới xe, còn biết địa điểm Thanh Long Vệ quy ẩn, có thể nói ra được ám hiệu của Long phủ", ánh mắt đàn chủ lộ ánh sáng lạnh, phỏng đoán: "Hắn chắc chắn là tên phản bội Long phủ kia!".
"Năm đó tên phản đồ này đã học hết tài học của phủ quân, ngay cả ông ấy mà cũng trúng ám hại của hắn, mất tích ở nước ngoài. Dựa vào trình độ của chúng ta, chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Việc này phải mau chóng bẩm báo tin tức lại cho môn chủ, rồi sau đó hẳn bẩm lên phủ quân đại nhân định đoạt", đàn chủ nói với vẻ nghiêm túc.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, trong đình viện bỗng nổi gió.
Khắp sân viện rơi vào bầu không khí tang tóc.
Người chưa đến, gió đã thổi.
Đám người mặc áo đen đứng trong viện không hẹn mà cùng thấy rùng mình, sởn tóc gáy.
Trình độ võ thuật đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ là có thể khống chế cả phong thủy, cách nhau cả một đoạn đường, nhưng sát khí cũng đã đủ dọa người.
Nhất là với những người luyện võ cổ như bọn họ, càng nhạy cảm khi cảm ứng với loại sát khí này.
Giống như mây theo rồng, gió theo hổ. Một khi hổ nổi giận, giữa núi ắt phải nổi gió mãnh liệt. Sự kỳ ảo trong này không thể nói hết.
Một bóng hình thanh niên chậm rãi bước vào trong sân viện.
Lâm Ẩn đến rồi.
Trong nháy mắt, không khí như thể ngưng lại, vô cùng ngột ngạt.
Ba tên áo đen không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng của Lâm Ẩn, bọn họ cúi đầu, không kiềm được phải run lên, khí thế cường đại của Lâm Ẩn khiến linh hồn của bọn họ phải sợ hãi!
"Nói hết tất cả những gì các người biết, sẽ được miễn chết".
Lâm Ẩn đứng chắp tay, nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...