Chàng Rể Cực Phẩm

Ám vệ mặc áo đen ấn nhận điện thoại rồi đưa tới trước mặt Lâm Ẩn.

“Chú tư, bên chú xảy ra chuyện gì thế? Anh đã tới phố Đế Giang rồi, con trai chủ tịch Park Kim Hoon đâu?”, phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông trung niên.

“Anh cả! Mau tới Đế Giang Lâu cứu em với! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.

Từ Đàn Chu vừa nghe thấy tiếng Từ Bạch Hạc vô cùng kích động, hắn ta lập tức hét to lên.

“Anh cả, anh phải cho toàn bộ các cao thủ, ám vệ trong gia tộc nữa qua chỗ này, nếu không thì khó mà thắng được!”.

Bốp!

Một vệ sĩ áo đen vả vào mặt Từ Đàn Chu, làm hắn ta gãy mất hai cái răng, miệng mồm toàn là máu, không ngừng run rẩy.

“Mày còn gọi loạn lên nữa là tao giết mày luôn đấy!”, tên thủ lĩnh ám vệ lạnh giọng cảnh cáo.

Từ Đàn Chu vừa sợ hãi, vừa tức giận, hắn ta cúi đầu không dám nói gì nữa.

“Chú bốn, chú......”, phía bên kia điện thoại, giọng nói Từ Bạch Hạc trở nên nặng nhọc: “Cậu là cái người họ Lâm đánh Park Soo Jun đúng không? Tôi không biết rõ rốt cuộc cậu là ai, nhưng tôi khuyên cậu bình tĩnh lại một chút. Dám ra vẻ ở trước nhà họ Từ ở khu Đế Giang sẽ không có kết cục tốt đâu!”.

“Chú bốn, chú đừng có sợ. Hôm nay cho dù cậu ta có làm gì chú, anh sẽ giúp chú bắt hắn trả giá gấp mười lần như thế!”, Từ Bạch Hạc nói với vẻ khí thế: “Anh đã dẫn theo người tới phố Đế Giang rồi”.


“Trả giá gấp mười lần?”, khoé miệng Lâm Ẩn nhếch lên mang theo ý lạnh lẽo.

“Tôi chờ ông ở phố Đế Giang”.

Lâm Ẩn cúp điện thoại, gương mặt anh không cảm xúc nhìn những người xung quanh.

“Lôi đi”.

Nói dứt lời, anh quay người đi ra khỏi Đế Giang Lâu.

Mấy tên ám vệ nhà họ Ninh nhanh chóng hành động, bắt toàn bộ đám người Từ Đàn Chu lôi đi theo sau Lâm Ẩn.

Ra ngoài Đế Giang Lâu, Lâm Ẩn nhìn Trương Kỳ Mạt đang vô cùng lo lắng, anh nói: “Kỳ Mạt, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn làm gián đoạn bữa trưa mất rồi. Lần sau có cơ hội anh lại đưa em đi chơi thủ đô. Hôm nay em cũng mệt rồi, em về nghỉ ngơi trước đi”.

Trương Kỳ Mạt suy nghĩ một hồi, lại nhìn Triệu Linh Nhi, cô có chút không yên tâm. Cô cảm thấy Triệu Linh Nhi vẫn luôn lợi dụng mọi thời cơ ve vãn Lâm Ẩn.

Nhưng cô lại nghĩ tới biểu hiện lần trước của Lâm Ẩn, điều đó đã đủ chứng minh anh không có hứng thú với Triệu Linh Nhi, chỉ có cô ả là chủ động ve vãn Lâm Ẩn.

Cô tin tưởng Lâm Ẩn.

Còn về công việc của anh cô căn bản không quản được, thay vì đi theo làm vướng tay vướng chân, cô thà để Lâm Ẩn tự mình giải quyết.

Đàn ông làm việc, nếu phụ nữ không hiểu cũng không giúp được việc gì thì không nên hỏi quá nhiều, tin tưởng người ấy là được rồi.

Trương Kỳ Mạt gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Lâm Ẩn, anh phải cẩn thận một chút đấy”.

Lâm Ẩn cười, nói: “Em yên tâm đi, chỉ là một đám người vớ vẩn mà thôi”.

Nói dứt lời, Lâm Ẩn ra lệnh cho vài ám vệ tinh anh của nhà họ Ninh đưa Kỳ Mạt về thành Trung Thiên Tinh.

Sau đó, Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi bộ về phố Đế Giang.

Còn Triệu Linh Nhi lại đi sát ngay sau, bộ dạng cô ả sợ mất dấu Lâm Ẩn.

“Anh đợi một chút đi, đừng có vội vàng qua đó tìm Từ Bạch Hạc chứ”, Triệu Linh Nhi ở bên cạnh nói: “Em đã bảo quản gia của bố em mang ám vệ tinh anh nhà họ Triệu qua đây rồi...”

Gương mặt Lâm Ẩn không chút biểu cảm, anh chen ngang: “Bây giờ cô có thể về rồi”.


Triệu Linh Nhi bĩu môi, cô ả có chút thất vọng, cô ả vốn muốn tận dụng cơ hội này giúp Lâm Ẩn một tay, để anh có thiện cảm với cô ả.

Nhưng dường như Lâm Ẩn căn bản không cần tới mình.

Cho dù có đang ở trong tình huống nguy hiểm thế này, Lâm Ẩn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh tuyệt đối.

Triệu Linh Nhi càng nghĩ càng thấy nhụt chí, bởi lẽ cô ả không nghĩ ra được phải khiến Lâm Ẩn thay đổi cái nhìn nào về mình, chứ không phải trong mắt lúc nào cũng chỉ có một mình Trương Kỳ Mạt.

“Nhưng em có ý tốt qua đây giúp anh mà”, Triệu Linh Nhi làm nũng nói: “Không phải anh nói sẽ mời em ăn bữa cơm sao, ít nhất cũng phải khách sáo một chút chứ? Lại còn đuổi em đi? Quản gia của bố em cũng đến đây rồi, nhà họ Triệu em không cần mặt mũi chắc?”.

Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Cô muốn đi theo thì cứ đi theo. Vừa hay tôi thuận tiện chào hỏi với nhà họ Triệu”.

“Anh!”, Triệu Linh Nhi tức đến nghẹn họng, cô ả cắn chặt môi, nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt đầy vẻ không hài lòng.

Cô ả là Triệu Linh Nhi, ở trong thủ đô này có ai mà không nịnh hót, tôn trọng cô ta chứ, lúc nào cũng được đối xử như đại công chúa đương triều.

Nhưng chỉ có tên Lâm Ẩn này lại dám chê cô ả?

Đã đi theo anh tới tận đây rồi, đối xử với anh đến mức này rồi, anh vẫn còn đuổi cô ả đi, đúng là quá vô lý.

Cứ như thế, Triệu Linh Nhi im lặng đi theo Lâm Ẩn tới con đường ngã tư trước mặt.

Phố Đế Giang đã sớm bị Từ Đàn Chu phong toả, xung quanh vô cùng vắng vẻ chỉ còn một đám vệ sĩ mặc tây trang người thì đứng, người thì nằm sõng soài trên đường, trông vô cùng hỗn độn, toàn thân họ toàn máu, dáng vẻ nhếch nhác.

Đây là đám chân tay lúc trước bị ám vệ nhà họ Ninh quật ngã, cũng chính là những ám vệ tinh anh của Mặc Phi. Lần này thấy Lâm Ẩn dẫn theo một đám người hung ác tới đây, gương mặt tên nào cũng cứng đờ, ánh mắt đầy ý trốn tránh.

Lâm Ẩn không thèm nhìn đám người sâu bọ kia, trực tiếp đi về phía ngã tư đường.


Ngã tư đường xa xa kia đã có hai, ba chiếc Maybach đen đang đỗ, từng hàng người mặc tây trang đứng bên cạnh, bọn họ đều nhìn mình ở bên này, bầu không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề.

Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, mặc cả bộ vest màu tối, bên cạnh còn có hai ông già mặc sườn xám nam màu vàng đi tới chỗ Lâm Ẩn.

Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo nhìn sang, người đàn ông trung niên có gương mặt chữ điền, ánh mắt sắc lẹm, tướng mạo không giận mà nghiêm mang theo khí thế của bậc bề trên, nhìn qua cũng biết ông không hề đơn giản, phải là một người thường nắm trong tay sinh mạng của kẻ khác mới có được sự uy nghiêm này.

Xem ra, đây chính là chủ nhà họ Từ, Từ Bạch Hạc.

Từ Bạch Hạ là người đứng đầu chỉ sau cụ Từ, trong nhà họ Từ ở thủ đô, ông chỉ đứng dưới một người nhưng trên vạn người, có quyền uy tuyệt đối!

Ở thủ đô này, ông chính là nhân vật máu mặt hàng đầu, rất có quyền lực.

Ông đã ra mặt, đứng tại nơi này cũng chính là đại diện cho cả nhà họ Từ ở thủ đô!

“Cậu chính là Lâm Ẩn?”, Từ Bạch Hạc nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt sắc lẹm, chậm rãi nói.

Từ lúc nhận được tin tức, trong lòng ông ta liền cảm thấy tò mò lạ thường về Lâm Ẩn.

Đánh tới nỗi cậu chủ Thất Tinh phải quỳ xuống xin tha, ép tới nỗi chủ tịch Park Kim Hoon ở nước Cao Lệ nổi trận lôi đình gọi ngay cho cụ nhà mình bên này.

Sau đấy lại còn coi thường uy nghiêm nhà họ Từ, xử lý toàn bộ người trong gia tộc ông?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui