Chàng Rể Cực Phẩm

“Cậu, là, là ai? Tại sao cậu lại mạnh mẽ đến như thế này…”, gương mặt Ngô Thanh Nhàn toát ra vẻ đau đớn, ông ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ kinh ngạc rồi chậm rãi nói với anh như vậy.

Sức mạnh của Lâm Ẩn đã vượt quá phạm vi nhận thức của Ngô Thanh Nhàn, ông ta vốn không ngờ rằng Long Quốc lại có một nhân tài ghê gớm nhường này!

Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh không giải thích gì cả.

Taekwondo của Cao Lệ cái gì, Aikido của Đảo Quốc Big Island cái gì, đều là một chiêu được phát triển từ võ cổ truyền của Long Quốc mà thôi, chỉ là kỹ xảo ngoài bề mặt, vốn không được ai xem trọng.

Tông sư Ngô này e là còn không đánh thắng nổi Giang Thành Tử, huấn luyện viên của đội ngũ ám vệ trong nhà họ Ninh nữa kia kìa, không ngờ lại dám diễu võ dương oai trước mặt mình? Đúng là nực cười.

“Sau này mà còn dám đến Long Quốc khoe khoang nữa thì tôi sẽ phế đi hệ thống võ Taekwondo của Cao Lệ các người!”, Lâm Ẩn lạnh giọng quở trách.

Vừa mới nói dứt lời, Lâm Ẩn bèn nhấc chân đá vào lồng ngực của Ngô Thanh Nhàn, khiến cho hai đầu gối của ông ta trượt trên mặt đất, bay ra xa mười mấy mét rồi đập mạnh vào tường, làm vang lên tiếng động lớn, mặt tường xi măng cũng nứt cả ra.

“Ối, á!”.

Ngô Thanh Nhàn kêu la thảm thiết, ông ta bị đá đến nỗi thở hồng hộc, máu tươi rỉ ra từ hai đầu gối, cơ thể run run rẩy rẩy co rúm lại trong góc tường, gương mặt toát ra vẻ kinh hoảng, hoàn toàn đánh mất đi vẻ kiêu căng ngạo mạn ban nãy, ông ta đã bị Lâm Ẩn đánh đến sợ mất mật.

Lâm Ẩn tung ra những cú đấm và cú đá khiến cho mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.

Ông ta là đại sư Taekwondo đai đen cửu đẳng đấy! Chỉ cần tùy tiện chọn ra một đại sư đai đen cửu đẳng thôi cũng có thể đánh bại đến mấy người bình thường.

Nhưng Lâm Ẩn như thể đang đánh nhau với một con chó ngu ngốc vậy, anh đánh đến nỗi tông sư Taekwondo quỳ rạp trên mặt đất nôn ra máu.


Anh mạnh đến thế sao?

Lần này đến mười mấy gã bảo vệ mà Park Soo Jun mang đến từ Cao Lệ cũng tỏ ra kinh ngạc, bọn họ nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kiêng dè, không dám đến gần anh.

Vị tông sư Ngô Thanh Nhàn có thể tùy tiện quật ngã hết cả đội ngũ bảo vệ bọn họ, nhưng còn chưa kịp sờ đến anh thanh niên này đã bị đánh cho nôn ra máu.

Đám người bọn họ làm gì dám xông lên để tự rước khổ vào người.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Park Soo Jun rồi nói: “Đây chính là tông sư Taekwondo mà người Cao Lệ các người tâng bốc à? Chỉ có thế này thôi sao”.

Gương mặt Park Soo Jun đỏ gay, khi nãy hắn ta ba hoa chích chòe tâng bốc ông ta trước mặt Lâm Ẩn, dùng kick boxing của Cao Lệ để hạ thấp võ thuật của Long Quốc, nào ngờ lại bị người ta đánh đến mức giống như một con chó chết.

“Cho dù cậu đánh thắng đại sư Ngô thì có làm sao? Có ích lợi gì kia chứ”, Park Soo Jun đanh giọng mà nói: “Đụng chạm đến tập đoàn Thất Tinh của chúng tôi, gây ra chuyện lớn như thế này, cậu nghĩ rằng chút võ công của cậu có thể giải quyết được hay sao?”.

“Nếu không phải tôi nể mặt nhà họ Ninh thì đã cử người xử lý cậu ngay rồi!”.

“Ninh Tông Vũ, nếu như thái độ của nhà họ Ninh các ông như thế này thì dự án hợp tác giữa các ông và tập đoàn Thất Tinh sẽ chấm dứt ở đây! Đảm bảo tổn thất của nhà họ Ninh sẽ rất nặng nề!”, Park Soo Jun uy hiếp.

Ninh Tông Vũ ngập ngừng nhìn Lâm Ẩn rồi nói: “Sếp Lâm, nhà họ Ninh chúng ta và tập đoàn Thất Tinh có dự án hợp tác quan trọng trên lĩnh vực linh kiện máy bay, nếu như hủy hợp tác thì dự tính sẽ tổn thất đến một tỷ…”

“Đúng vậy, cậu cũng là người nhà họ Ninh, phải nghĩ cho rõ ràng, lẽ nào cậu muốn ném tiền đi à”, Park Soo Jun ung dung cất tiếng nói, bắt đầu bàn đến chuyện làm ăn: “Long Quốc của các người có một câu nói như thế này, người trong thiên hạ đều nhắm đến lợi ích. Đây là dự án đầu tư lớn lên đến một tỷ, tôi nghĩ các người cũng sẽ không muốn đánh mất lợi ích khổng lồ như thế đâu chứ?”.


Sau khi nhìn thấy Lâm Ẩn đánh bại hết cả đội bảo vệ, Park Soo Jun cũng cảm thấy hơi chột dạ, hắn ta chỉ có thể dùng lợi ích ra để đàm phán mà thôi.

Nếu như đây là nước Cao Lệ, với tác phong hành xử của Park Soo Jun, Lâm Ẩn dám đánh em trai của hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ điều động người trong hệ thống tư pháp, sắp xếp người trong cục an ninh mang đạn thật súng thật đến bắt Lâm Ẩn vào tù, dằn vặt cho đến chết!

Nhưng dù gì đây cũng là Long Quốc, bọn họ còn đang ở trên địa bàn của nhà họ Ninh, khả năng chiến đấu của Lâm Ẩn lại dũng mãnh như thế, nếu như muốn đánh nhau đến chết với Lâm Ẩn thì hắn ta cũng khó lòng kết thúc chuyện này được.

Tình tình trước mắt đã là như thế, hắn ta cũng không thể ra mặt giúp em trai mình được, đợi đến sau này rồi sẽ có cơ hội mà thôi.

Nghe Park Soo Jun nói như thế, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn lạnh nhạt, anh không hề quan tâm đến bọn họ.

“Có lẽ cậu và em trai tôi hiểu nhầm nhau gì đó, nhưng tôi cảm thấy có thể gải quyết được”, Park Soo Jun thấy Lâm Ẩn không phản đối, hắn ta nghĩ rằng Lâm Ẩn đã bị đồng tiền mê hoặc rồi, bèn bắt đầu ung dung nói chuyện với anh.

“Đầu óc của em trai tôi khờ khạo bẩm sinh, cậu cũng là bậc hào kiệt của nhà họ Ninh, chắc sẽ không tính toán với nó đâu nhỉ?”, Park Soo Jun nói năng từ tốn: “Hơn nữa tôi tương đối thân với mấy người nắm quyền trong nhà họ Ninh, dạo trước Ninh Tông Đạo, người đứng đầu trong nhà họ Ninh còn bàn kế hoạch hợp tác với tôi nữa kìa”.

“Thế này đi nhé, tôi sẽ chủ động nhường một bước, không truy cứu chuyện cậu đánh em trai tôi nữa”, Park Soo Jun nói, phát huy bản chất của thương nhân: “Nhưng cậu cũng nên hiểu lý lẽ một chút, phải giữ thể diện cho tập đoàn Thất Tinh. Bồi thường hai trăm triệu để em trai tôi vui vẻ thì chuyện này coi như xong”.

“Hai trăm triệu? Hiểu lý lẽ”, Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh.

Hai cậu chủ trong tập đoàn Thất Tinh đụng chạm đến minh, muốn ra tay với Kỳ Mạt, bây giờ bọn họ sợ hãi muốn rút lui? Còn muốn mình đền tiền để rút lui một cách có thể diện à?

“Anh, nếu như anh đã nói thế thì cậu ta đền hai trăm triệu cho em chơi, em sẽ tha thứ cho cậu ta”, Park Ji Jang lên tiếng.


Mặt Park Soo Jun bỗng giật giật, hắn ta muốn Lâm Ẩn đền tiền là để tìm bậc thang bước xuống, không muốn làm cho tập đoàn Thất Tinh phải mất mặt, ngày sau sẽ tìm cơ hội để báo thù sau.

Nhưng thằng em ngu ngốc của anh ta lại không nên cơm nên cháo gì, cứ nói thẳng thừng là muốn Lâm Ẩn đưa tiền cho nó chơi à?

Trong lòng Park Soo Jun cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, em trai của hắn ta không nên cơm cháo gì, làm hắn ta thất vọng vô cùng, ngoài trừ ăn chơi đàn đúm ra thì chẳng còn biết được gì nữa cả. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì đều được gắn cái mác tập đoàn Thất Tinh, vẫn phải biết đường giữ mặt mũi mà thôi.

“Sao hả? Mỗi người nhường nhau một bước? Long Quốc của các cậu có câu nói như thế này, đừng ép người khác và đường cùng, biết đâu có ngày có việc cần nhờ người khác”, Park Soo Jun nhìn Lâm Ẩn rồi nghiêm mặt lại.

Hắn ta luôn nghĩ rằng mình đã giải quyết ổn thỏa chuyện này rồi, mặt mũi và nhu cầu trong lòng đều được thỏa mãn. Lấy hai trăm triệu cũng vừa đủ.

Với nhà họ Ninh và tập đoàn Thất Tinh, con số này không nhỏ mà cũng chẳng lớn.

Nếu như Lâm Ẩn thật sự hiểu chuyện thì anh nên gật đầu. Khi phải đối mặt với tập đoàn tài phiệt Thất Tinh có đẳng cấp thế giới thì việc lớn hóa nhỏ mới đúng.

Còn Lâm Ẩn đánh em trai của mình, bồi thường hai trăm triệu xem như để xin lỗi thì vẫn xem như có thể giữ lại được thể diện, không bị mất mặt.

“Anh muốn nói lý lẽ chứ gì?”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Được thôi, trước giờ Long Quốc của chúng tôi luôn dùng lễ để đối đãi với mọi người. Hôm nay tôi sẽ nói cho ra lẽ với anh”.

“Ninh Tông Vũ, gửi cho anh ta hai trăm triệu”, Lâm Ẩn hờ hững cất tiếng nói.

Ninh Tông Vũ sững sờ, ông ta không biết sếp Lâm định làm gì, có điều cũng không dám hỏi nhiều là lập tức mở chi phiếu ngân hàng Bắc Âu, kêu bảo vệ đưa cho Park Soo Jun.

Park Soo Jun cười mỉm, giơ tay nhận lấy tấm chi phiếu.

Lâm Ẩn có giỏi võ hơn nữa thì làm sao? Có gia thế là nhà họ Ninh thì làm sao? Chẳng phải vẫn ngoan ngoãn cúi đầu trước tâp đoàn phiệt Thất Tinh của bọn họ, đền tiền xin lỗi mà thôi?


“Tốt lắm, xem như là nhà họ Ninh các người thức thời. Việc này cứ cho qua như thế đi, tôi sẽ không truy cứu nữa”, Park Soo Jun tỏ vẻ kiêu ngạo: “Bây giờ tôi phải đi đây, em trai tôi còn phải đưa vào bệnh viện điều trị”.

Sau khi nói dứt lời, Park Soo Jun quay lưng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cùng.

Chuyện ngày sẽ không chấm dứt như vây đâu, chỉ là tạm thời ổn định tình hình mà thôi, đợi đến khi điều tra được người đàn ông ra tay đánh em mình có địa vị như thế nào trong nhà họ Ninh, hắn ta sẽ cử người đi trừ khử cậu ta ngay!

“Tôi có cho anh đi à?”, Lâm Ẩn hờ hững nói với hắn ta.

“Ồ?”, Park Soo Jun quay người lại, gương mặt nở nụ cười mỉm đầy phong độ: “Không biết cậu còn có việc gì?”.

“Vẫn còn chưa nói lý lẽ xong mà anh đi cái gì?”, Lâm Ẩn cười lạnh.

“Tôi đánh em trai của anh nên đã đền hai trăm triệu”, giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh: “Vậy em trai của anh quấy rối vợ tôi trong bữa tiệc, phải tính như thế nào đây?”.

“Cậu có ý gì?”, Park Soo Jun lạnh giọng mà nói, ánh mắt của hắn ta có vẻ giận dữ.

Hắn ta cảm thấy Lâm Ẩn thật nực cười, làm vợ của cậu ta mất hứng ăn cơm à? Còn có kiểu ăn nói như vậy nữa à?

Bốp!

Lâm Ẩn xông lên, anh ra tay tấn công một cách đột ngột, túm lấy đầu của Park Soo Jun đập mạnh xuống bàn, rồi lại nhấc chân đá vào người hắn ta như một con chó chết, hắn ta nằm rạp trên bàn lớn tiếng khóc la.

“Mày! Mày muốn làm gì?”, Park Soo Jun thét lên, gương mặt hắn ta toát ra vẻ sợ hãi

Không biết vì sao bỗng dưng Lâm Ẩn lại ra tay, cậu ta muốn làm gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui