Chàng Rể Cực Phẩm

"Bố, Park Ji Jang uống say nên làm loạn, còn to gan ra tay với sếp Lâm nữa...", Ninh Phong Nguyệt tỏ vẻ căng thẳng nhìn về phía Ninh Tông Vũ, kể lại chuyện đã xảy ra.

Vừa nói, đôi mắt xinh đẹp của Ninh Phong Nguyệt lại lén liếc Lâm Ẩn một cái, mặt bỗng đỏ lên.

Trong mắt Ninh Phong Nguyệt, biểu hiện vừa rồi của Lâm Ẩn đúng là quá đỉnh!

Quả là người đàn ông hoàn hảo mà cô ta tha thiết ước mơ! Sếp Lâm chẳng những là thái thượng hoàng của NInh thị ở thủ đô, của cải thế lực ngập trời, vừa thần bí vừa mạnh mẽ, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng cao, tư thế thần hùng, không ngờ ngay cả thân thủ cũng mạnh mẽ như thế, chỉ một đấm thôi mà đã hạ gục được mười mấy bảo vệ người Cao Lệ dễ như trở bàn tay, chúng chưa kịp rút súng là đã nằm sõng soài trên đất rồi.

Đàn ông như thế còn tìm đâu ra cho được? Đúng là quá đẹp trai, quá mạnh mẽ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt xinh đẹp của Ninh Phong Nguyệt như thể sắp tan chảy ra, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn cũng chất chứa sự ngẩn ngơ, ý loạn tình mê.

"Ồ! Ninh Tông Vũ, tên này là ai? Nó dám ra tay độc ác với tôi như vậy ư! A a a!", Park Ji Jang gầm thét lên với vẻ oán độc, không hề cam lòng.

"Ninh Tông Vũ, mẹ nó ông không thấy tôi bị đánh à? Đây là địa bàn của nhà họ Ninh các người, các người còn không mau dạy thằng nhãi này lại một bài học cho tôi!".

Vẻ mặt Ninh Tông Vũ đanh lại, căn bản không hề để ý đến Park Ji Jang đang điên cuồng rít gào kia, ông ta đi đến khom người cúi đầu với Lâm Ẩn.


"Xin lỗi thưa sếp Lâm, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện mất vui như vậy, là do thuộc hạ tiếp đón không chu toàn", Ninh Tông Vũ đổ mồ hôi trán mà nói, trong lòng đã mắng cả nhà Park Ji Jang một lượt rồi.

Hôm nay ông ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội để tạo ấn tượng tốt với vị đại trưởng lão Lâm Ẩn của Ninh thị này, kết quả lại bị Park Ji Jang từ đâu lòi ra quấy rối.

Thế lỡ như sếp Lâm trách tội xuống thì phải làm sao giờ?

Lâm Ẩn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn về phía Ninh Tông Vũ, thản nhiên nói: "Người Cao Lệ này là ai đây? Ông biết à?".

Ninh Tông Vũ lau mồ hôi ở trên trán rồi nói: "Sếp Lâm, đây là Park Ji Jang - cậu ba của tập đoàn Thất Tinh ở Cao Lệ, một sản nghiệp kinh doanh thuộc hạ phụ trách có quan hệ hợp tác chiến lược thương mại với tập đoàn Thất Tinh. Lần này Park Ji Jang theo chân anh trai hắn đến đây để bàn chuyện làm ăn với thuộc hạ, nên thuộc hạ tiếp đón họ ở Đế Giang Lâu...".

"Thuộc hạ cũng không ngờ tên Park Ji Jang này lại ngang ngược hống hách như thế, thuộc hạ nên phạt", Ninh Tông Vũ lo sợ đến mức tái mét mặt mày.

Trong lòng Ninh Tông Vũ đã hận chết Park Ji Jang, người này nào có dáng vẻ của cậu chủ nhà tài phiệt, chỉ là một đống rác huênh hoang buồn cười mà thôi, hắn theo chân anh mình đến Long Quốc là chỉ để tham rượu háo sắc, cả ngày uống say như chết ở Đế Giang Lâu, sau đó cho một đám người nhảy múa thoát y mua vui.

Park Ji Jang mới ở mấy ngày mà đã khiến tiệm ăn chiêu đãi quý khách đã ô uế nhiễm bẩn. Nhưng lại vấp phải mặt mũi của tập đoàn Thất Tinh nên không tiện nhắc nhở. Lần này hắn chọc phải sếp Lâm, cuối cùng coi như cũng có người trị hắn rồi!

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Park Ji Jang đang nằm rạp trên đất như con chó chết kia.

Tập đoàn Thất Tinh của Cao Lệ cũng được coi là tài phiệt đẳng cấp thế giới, chẳng biết tại sao lại nuôi ra một đứa con cháu rác rưởi như thế này.

"Ơ! Ninh Tông Vũ, ông không nghe thấy lời tôi nói sao? Mẹ nó, đợi tao gửi tin cho anh hai mình, anh ấy sẽ dẫn người đến đánh chết hai đứa bọn bây!", Park Ji Jang gào lên, vô cùng tức giận.

"Còn nữa, mày á, thằng rác rưởi mày xong đời rồi, tao sẽ bảo anh hai giết chết mày! Sau đó sẽ chơi vợ của mày!", Park Ji Jang chửi đổng lộn xộn cả lên.

Lâm Ẩn đưa ánh mắt lạnh lùng sang, nói: "Tôi không muốn nghe tên Cao Lệ này nói thêm gì nữa".

Ninh Tông Vũ sững người, do dự nói: "Sếp Lâm, dù Park Ji Jang là một đống rác, nhưng anh trai hắn là Park Soo Jun, là một nhân vật khá có máu mặt. Park Soo Jun đang ở Đế Giang Lâu này, có nên bảo hắn ta xuống nhận lại tên rác rưởi này không ạ?".

Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, nhìn Ninh Tông Vũ một chút, khiến ông ta không rét mà run, lập tức lấy một thanh gậy sắt trong tay của tên bảo vệ ở bên cạnh ra.


"Không! Không được, Ninh Tông Vũ, ông muốn làm gì tôi?".

Nhìn Ninh Tông Vũ cầm thanh gậy sắt đi tới như thể hung thần ác sát, Park Ji Jang thấy hoảng, vội lui về sau.

"Chẳng lẽ ông còn định đánh tôi giúp nó nữa à? Ông điên rồi sao?", ánh mắt Park Ji Jang ngập tràn sự sợ hãi, nói với vẻ không dám tin.

Ninh Tông Vũ biết hắn là cậu chủ của tập đoàn Thất Tinh, sao còn giúp người ngoài đánh mình cơ chứ?

Lẽ nào người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen này còn có uy danh hơn cả tập đoàn Thất Tinh nổi tiếng thế giới ư?

Bốp! Bốp!

Ninh Tông Vũ vung gậy sắt lên đánh vào miệng Park Ji Jang hai cái, khiến hắn da tróc thịt bong, máu tươi bắn tung tóe.

"Ối á á!", Park Ji Jang hét lên như lợn, không khống chế được phải há mồm ra, hàm răng đã bị đánh bể vài cái liền.

"Ngay cả cô Lâm mà cũng dám mắng, mày muốn chết à? Anh của mày cũng không bảo vệ nổi mày đâu!", Ninh Tông Vũ quay sang Park Ji Jang hung hăng nói.

Chuyện xảy ra ngay nơi tiếp đãi của mình, ông ta không cố gắng thể hiện chút gì đó thì phải ăn nói thế nào với sếp Lâm chứ?


Tuy tập đoàn Thất Tinh tài cao thế lớn, không thua gì Ninh thị ở thủ đô, nhưng một cậu chủ nhỏ của tập đoàn Thất Tinh muốn tranh tài với sếp Lâm thì vẫn còn kém xa lắm.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, Ninh Tông Vũ vẫn biết rất rõ.

Cạch.

Ngay lúc này, cửa phòng ăn bỗng có người đẩy ra, một loạt bảo vệ mặc vest đứng xếp thành hai hàng song song, tên nào tên nấy đều có ánh mắt hung ác vô cùng, ở chính giữa, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đuôi tôm màu xanh lam, trên mặt còn đeo mắt kính.

Người đàn ông trẻ tuổi này có khí thế phi phàm, lộ ra khí chất âm tàn độc ác, vừa nhìn là đã biết không phải hạng hiền lành gì.

Người đàn ông mặc vest đuôi tôm vừa đi vào đã đỡ Park Ji Jang dậy, hắn ta vừa nghe bảo vệ bên cạnh báo cáo tình hình, vừa híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.

"Sếp Lâm, đây chính là Park Soo Jun, được người ta gọi là thái tử Thất Tinh ở nước Cao Lệ", Ninh Tông Vũ cúi đầu đứng bên cạnh Lâm Ẩn, giới thiệu cho anh nghe.

Lâm Ẩn nhìn Park Soo Jun một chút, vẻ mặt bình tĩnh.

"Ninh Tông Vũ, ông đánh em tôi ra thế này à? Có ý gì đây?", Park Soo Jun lạnh giọng chất vấn, giọng điệu rất uy nghiêm: "Tôi đã nói với ông trước đó rồi, đầu óc em tôi có vấn đề, mong ông để ý một chút. Đây là địa bàn của nhà họ Ninh các người, giờ lại xảy ra chuyện gay go kiểu này, nhà họ Ninh các ông giải thích thế nào với tôi đây?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui