Chàng Rể Cực Phẩm

Ninh Tông Huyền khép mắt lại, khóe môi đắng chát, vẻ mặt phức tạp giống như đang trầm ngâm suy nghĩ về điều gì đó vậy.

Không cam tâm, chắc chắn không cam tâm.

Ninh Tông Huyền tức anh ách trong bụng, thân là người nắm quyền một Ninh thị quyền quý ở thủ đô, có bao giờ ông ta bị làm nhục đến thế này đâu.

“Bố ơi, quan hệ giữa Lâm Ẩn và Đồ Sơn rất tốt, anh ta lại còn có một vệ sĩ mạnh mẽ như thế nữa. Con nghĩ rằng có thể anh ta là người của Vu Tắc Thành.”, Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ không cam tâm, cô ta thử suy đoán.

“Người của Vu Tắc Thành à?” Ninh Tông Huyền nhíu mày, ánh mắt ông ta chơm chớp.

Sự tự tin và thực lực mà Lâm Ẩn đã bộc lộ rất xuất chúng, hơn nữa anh có thể khiến cho Đồ Sơn cúi đầu nghe lệnh, rõ ràng Lâm Ẩn chính là người của Vu Tắc Thành.

Nhưng mà? Mắc gì Lâm Ẩn dám nói thay cụ Ninh dạy dỗ mình?

Đến bản thân Vu Tắc Thành còn chưa dám lớn gan ăn nói ngông nghênh như vậy đâu nhỉ?

“Bố, tuyết đối không thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay được! Không ngờ người của Vu Tắc Thành lại dám vô lễ với bố như vậy, bố nhờ bác bảy giúp đỡ đi, bác bảy quen biết nhiều người ở khu Trung Thiên lắm.”, Ninh Tiểu Thanh nói: “Hơn nữa, chúng ta về nói với mấy bác trong nhà biết chuyện này, bọn họ cũng không thể nhẫn nhịn được! Cái thằng họ Lâm ấy dám gọi thẳng tên cụ nhà, người nhà họ Ninh còn có thể nhẫn nhịn anh ta sao?”

“Lâm Ẩn dám láo xược như thế, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được.”, Ninh Tông Huyền suy nghĩ một lúc rồi nói: “Còn bác bảy của con…”

“Bố à, bác bảy và người đứng đầu của khu Trung Thiên là thông gia với nhau, hơn nữa bác ấy cũng từng qua lại với Vu Tắc Thành, Hoàng đế ở thế giới ngầm của khu Trung Thiên.”, Ninh Tiểu Thanh bày mưu tính kế: “Chỉ cần bác bảy chịu giúp đỡ chúng ta thì chắc chắn bác sáu, bác hai cũng sẽ ra mặt!”

“Lâm Ẩn vênh váo xem thường uy nghiêm của nhà họ Ninh chúng ta, bác bảy mà biết nhất định cũng sẽ nổi trận lôi đình, có mấy bác cùng nhau ra mặt giúp đỡ, Vu Tắc Thành có tự mình đến cũng không làm gì được chứ đừng nói là Lâm Ẩn.” Ninh Tiểu Thanh nói với ông ta.


Nghe thấy thế, Ninh Tông Huyền trầm ngâm suy nghĩ, sắc mặt ông ta sa sầm.

Trong Ninh thị ở thủ đô, địa vị của ông ta chỉ dưới ba người đứng đầu mà thôi.

Nhưng nhờ có Ninh Tông Bảo, anh ruột của mình mà ông ta mới có được mọi thứ. Ninh Tông Bảo đứng hàng thứ bảy trong nhà họ Ninh, đồng thời cũng là một trong ba người nắm quyền nhà họ Ninh trong thế hệ này, địa vị hơn người.

Mà ba người nắm quyền của nhà họ Ninh là anh em ruột thịt, chỉ cần một người ra mặt thì hai người còn lại ắt cũng sẽ không bao giờ phớt lờ, đồng nghĩa với việc thế thực trong cả nhà họ Ninh đều được điều động.

Bởi vậy, chỉ cần anh bảy chịu giúp đỡ thì ông ta đã có uy nghiêm của cả nhà họ Ninh, cho dù Lâm Ẩn có gia thế khủng, có là anh em ruột của Vu Tắc Thành thì cũng phải cúi đầu trước thế lực hùng mạnh của nhà họ Ninh.

“Tiểu Thanh, con đúng là một người thông minh nhanh nhẹn.”, Ninh Tông Huyền nguôi ngoai: “Con vừa nói thế là bố đã hiểu ngay, sau này bố sẽ điều tra địa vị và lai lịch của Lâm Ẩn, xem xem rốt cuộc ai đang chống lưng cho cậu ta mà cậu ta lại coi trời bằng vung như thế.”

“Rồi sau đó sẽ đi thương lượng chuyện này với bácbảy của con, nhất định bácsẽ giúp con trút giận.”, Ninh Tông Huyền nói tiếp: “Sao con gái của bố có thể nhịn được sự nhục nhã này?”

“Dạ phải, bố, nhà họ Ninh chúng ta uy nghiêm nhường này, tuyệt đối không thể đánh mất uy phong được!”, Ninh Tiểu Thanh nói: “Tên họ Lâm ấy dám đánh bố, con không tin bác bảy với mấy bác sẽ ngoảnh mặt làm ngơ!”

Sau khi hai bố con bọn họ thương lượng kế sách, lá gan bị Lâm Ẩn đạp nát ban nãy mọc lại đôi chút, lòng tự tin bị Lâm Ẩn làm vỡ tan cũng dần dần khôi phục.

Dù gì cho dù Lâm Ẩn có giỏi vỡ đến đâu đi chăng nữa, tên vệ sĩ đi theo anh có ghê gớm đến nhường nào thì cũng không thể đối chọi với cả nhà họ Ninh!

Một gia tộc hùng mạnh như nhà họ Ninh ở thủ đô cũng âm thầm nuôi rất nhiều cao thủ!


Rầm!

Vào lúc này, cánh cửa phòng ăn bị ai đó đạp tung ra.

Một người đàn ông mặc vest, gương mặt nghiêm túc dẫn theo hai hàng bảo vệ đi vào trong.

“Ơ? Anh bảy, sao anh lại đến đây?”, Ninh Tông Huyền nhìn người đến bằng vẻ mặt kinh ngạc.

“Bác bảy, lẽ nào bác cũng đã biết tin nên mới đến giúp đỡ bố con sao?”, Ninh Tiểu Thanh vừa tỏ ra vui mừng vừa tỏ ra bất ngờ.

Hai bố con Ninh Tông Huyền đều thấy ngạc nhiên và mừng rỡ, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, bọn họ đang thương lượng xem phải nhờ vả bác bảy Ninh Tông Bảo bằng cách nào, ai ngờ bác bảy lại đích thân đến đây.

Cũng đúng lúc lắm, Ninh Tông Bảo nhìn thấy cảnh tượng này, đường đường là người của nhà họ Ninh mà lại bị người khác bắt nạt thê thảm đến thế, chắc chắn lửa giận của bác ấy cũng đang bốc lên ngùn ngụt.

“Sao bác lại đến à? Nếu bác không đến, có phải hai bố con cháu muốn làm nhà họ Ninh tan nhà nát cửa hay không?”

Sắc mặt Ninh Tông Bảo sa sầm, ông mắng mỏ hai bố con Ninh Tông Huyền té tát.

“Sao? Anh bảy, anh nói vậy à ý gì? Sao lại nói bố con em làm nhà họ Ninh tan nhà nát cửa?”, Ninh Tông Bảo tỏ vẻ bất ngờ, ông ta không hiểu vì sao Ninh Tông Bảo lại trách móc mình.

“Câm miệng đi! Bây giờ anh đang rất bực bội! Bố con hai người đừng có rước phiền phức về cho anh nữa.”, Ninh Tông Bảo đanh giọng lại, ánh mắt ông lạnh căm căm.


Thấy Ninh Tông Bảo nổi trận lôi đình, Ninh Tông Huyền và Ninh Tiểu Thanh đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám ăn nói bừa bãi.

Trong nhà họ Ninh, địa vị của Ninh Tông Huyền không bằng Ninh Tông Bảo, anh ruột của ông ta.

Có thể nói rằng, Ninh Tông Huyền phụ thuộc vào Ninh Tông Bảo, Ninh Tông Bảo mới là người đứng đầu, có quyền phát ngôn của nhánh bọn họ.

“Ôi! Đúng là thời buổi rối ren.”, Ninh Tông Bảo buông lời than thở.

Ông nhìn thấy Ninh Tông Huyền bị đánh đến mức đầu gối chảy máu, rồi lại nhìn hơn hai mươi gã vệ sĩ nằm co rút trên mặt đất, trong lòng cũng biết lần này Lâm Ẩn đã ra oai rồi.

“Rốt cuộc bố con em đã chọc giận Lâm Ẩn như thế nào? Kể lại ngọn ngành câu chuyện cho anh biết!”, Ninh Tông Bảo đanh giọng lại.

Ninh Tông Huyền và Ninh Tiểu Thanh đưa mắt nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn thuật lại hết những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Ninh Tông Bảo đen sì.

Ông nhận được tin của Lâm Ẩn mới đến đây, Lâm Ẩn gọi ông đến xử lý nốt những chuyện còn lại.

Mất hết mặt mũi!

Nhất là ban nãy Ninh Tông Bảo và hai người nắm quyền còn lại của nhà họ Ninh đang thảo luận làm sao để ứng phó với Lâm Ẩn - vị thần phật đột nhiên xuất hiện này.

Ông còn có một kế hoạch quan trọng đang tiến hành trong nhà họ Ninh, đột nhiên Lâm Ẩn, một nhân tố không thể khống chế nổi nhảy vào giữa ván cờ, ông còn đang suy tư tìm cách dẹp yên Lâm Ẩn, nào ngờ vẫn còn có một người không biết sống chết trong nhà họ Ninh chọc giận anh.

Chuyện của con rể Triệu Kiến Ninh đã khiến cho Ninh Tông Bảo tức anh ách trong bụng, bây giờ em trai ruột của mình bị Lâm Ẩn bắt quỳ trên mặt đất xin tha, làm sao ông không bực cho được!


“Tông Huyền! Bây giờ em nuốt cơn hận này vào cho anh! Có nghe thấy không?”, Ninh Tông Bảo gắt gỏng.

“Sao? Tại sao? Anh bảy, tên Lâm Ẩn ấy dám đánh em mạnh tay đến mức này, nếu như em không đánh trả thì sau này làm gì còn mặt mũi sống tiếp trong nhà họ Ninh nữa?”, Ninh Tông Bảo tỏ vẻ không phục, ông ta không tài nào hiểu nổi vì sao Ninh Tông Bảo lại kiêng dè Lâm Ẩn như thế.

“Em còn chưa có tư cách biết chuyện này đâu, em cũng đừng hỏi anh vì sao!”, Ninh Tông Bảo đanh giọng lại: “Nếu như có thể động đến Lâm Ẩn thì đương nhiên anh sẽ giúp em báo thù. Anh tự có sắp xếp của mình.”

“Ngoài ra, Tiểu Thanh, sau này cháu không được gây chuyện ở bên ngoài nữa! Cháu nghĩ quẩn hay sao mà lại đọ cao thấp với vợ của Lâm Ẩn? Cháu có tư cách gì so với người ta? Cháu có địa vị như thế nào?”, Ninh Tông Bảo gắt gỏng, ông chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Gương mặt Ninh Tiểu Thanh trắng bệch, không ngờ bác bảy lại nói cô ta như vậy.

Mắc gì? Mắc gì cô ta không thể đọ cao thấp với người phụ nữ đến từ nông thôn như Trương Kỳ Mạt?

“Vì cháu mà mới có nhiều rắc rối như vậy xảy ra, bác nói cho cháu biết, lần này nếu bố con cháu không phải là người nhà họ Ninh, vậy chắc hẳn cái tên ác ma Lâm Ẩn đã khử cháu rồi.”, Ninh Tông Bảo lạnh giọng mà nói.

“Ngoài ra, Ninh Tiểu Thanh, sau khi trở về cháu phải đi tìm vợ của Lâm Ẩn ngay, đến tận nơi tìm vợ của Lâm Ẩn để xin lỗi nhận sai!”, Ninh Tông Bảo lạnh giọng ra lệnh: “Lâm Ẩn rât quan tâm đến vợ của mình, cháu đắc tội với cậu ta, có lẽ cậu ta còn cho cháu cơ hội thương lượng, nhưng nếu cháu đắc tội với vợ của câu ta thì sẽ không thoát tội được đâu. Lần trước ở tỉnh Đông Hải, vì vợ của cậu ta mà một gia tộc nhỏ suýt nữa đã bị tàn sát sạch sẽ rồi!”

“Cái gì! Đến tận nơi xin lỗi Trương Kỳ Mạt à? Không được, bác bảy, cháu không phục, trong lòng cháu vẫn còn tức anh ách!”, Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ bất mãn, bảo cô ta cúi đầu nhận sai với Trương Kỳ Mạt thì có khác gì lấy mạng cô ta đâu.

“Tức anh ách à? Có tức đi chăng nữa cũng nhịn xuống cho bác!”, Ninh Tông Bảo quát lên những tiếng đầy giận dữ.

“Không biết mình là ai, đến nước này rồi mà vẫn giở thói tiểu thư ra à?

Ninh Tiểu Thanh gật đầu, gương mặt cô ta toát ra vẻ tủi thân. Ninh Tông Bảo đã nổi nóng, cô ta có không muốn đi chăng nữa thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Sự xuất hiện của Ninh Tông Bảo đã phá tan giấc mộng báo thù Lâm Ẩn của bọn họ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui