Dưới giọng nói bình tĩnh của Lâm Ẩn là sát khí ngùn ngụt như muốn dời non lấp biển.
Dù là người trải đời như Ninh Tông Bảo cũng cảm thấy hơi lạnh rét xộc vào trong người, áp lực chợt đè nặng trong lòng ông.
“Sếp Lâm, có thể ngài đã hiểu lầm gì đó rồi đâu có ai trong nhà họ Ninh chèn ép Ninh Khuyết đâu.” Ninh Tông Bảo nặn ra nụ cười.
Lúc đối mặt với ông lớn có lai lịch bí ẩn như Lâm Ẩn, Ninh Tông Bảo cũng hết sức căng thẳng, ông không ngờ rằng Lâm Ẩn lại ra mặt nói giúp cho Ninh Khuyết.
“Không có à?”
Lâm Ẩn nhìn sâu vào mắt Ninh Tông Bảo, ánh mắt của anh khiến cho ông kinh hồn táng đảm như thể suy nghĩ của mình đã bị Lâm Ẩn nhìn thấu rồi vậy.
“Sếp Lâm, ngài nói đùa rồi. Ngài đã đích thân dặn dò tôi, Ninh Khuyết còn là cháu của tôi nữa, làm sao tôi lại cố ý làm khó cháu mình đây?” Ninh Tông Bảo miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Vậy chuyện xảy ra trong ngày hôm nay là như thế nào? Ninh Khuyết đi uống trà còn bị con rể của ông làm khó làm dễ?” Giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh: “Ông không phải người giám sát Ninh Khuyết thì làm sao đoán được tôi đã đến thủ đô?”
“Tôi…” Vầng trán Ninh Tông Bảo túa mồ hôi, ông đáp: “Sếp Lâm, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, thằng con rể Triệu Kiến Ninh ngu ngốc của tôi không có đầu óc, đây cũng chỉ là tranh chấp bình thường của đám con cháu trong nhà, cho dù hôm nay đại trưởng lão ngài không ra mặt thì tôi cũng sẽ đứng về phía Ninh Khuyết, phạt Triệu Kiến Ninh một trận.”
“Còn chuyện giám sát Ninh Khuyết, sếp Lâm, ngài đã hiểu lầm tôi thật rồi, tôi cũng chỉ muốn bảo vệ an toàn cho Ninh Khuyết, lo lắng cháu nó sẽ bị người khác hãm hại. Gần đây không biết gia đình của Ninh Khuyết đắc tội ai mà lại gặp khó khăn lớn, tôi đang ngầm điều tra chuyện này.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt lại, ra dáng mình chỉ vì muốn tốt cho Ninh Khuyết mà thôi.
Lâm Ẩn chỉ cười lạnh chứ không nói gì, Ninh Tông Bảo nói năng rất chặt chẽ.
“Tôi sẽ đích thân đến nhà họ Ninh một chuyến, đến lúc đó ắt sẽ hiểu rõ chuyện của Ninh Khuyết mà thôi.” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nhưng mà hôm nay ông phải giải quyết xong xuôi chuyện của Triệu Kiến Ninh cho tôi.”
Ninh Tông Bảo hơi sững sờ rồi mới nói: “Hoan nghênh sếp Lâm đến nhà họ Ninh làm khách, lúc trước cụ Ninh cũng thường xuyên muốn mời sếp Lâm về nhà chơi.”
“Còn Triệu Kiến Ninh, tôi thật lòng cầu xin sếp Lâm tha cho nó một lần, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, ngài muốn đánh nó thế nào cũng được, nhưng nếu như phải phế nó đi, thế, thế thì xong mất rồi.” Ninh Tông Bảo van nài Lâm Ẩn.
Ninh Tông Bảo nói năng tương đối mềm mỏng, nhưng hành động thực tế lại rất cứng rắn, ông nhất quyết không chịu lùi bước, phải cứu Triệu Kiến Ninh cho bằng được mới thôi.
Lâm Ẩn cũng đã thấu tỏ, Ninh Tông Bảo chỉ dối trá, miễn cưỡng phục tùng anh.
“Hơn nữa, sếp Lâm, mặc dù Triệu Kiến Ninh là con rể của tôi, nhưng trên thực tế nó cũng là cậu chủ nhà họ Triệu.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói: “Nếu như phế đi đôi chân của Triệu Kiến Ninh thì e là khó lòng ăn nói với nhà họ Triệu ở thủ đô.”
Lâm Ẩn tỏ thái độ hời hợt: “Ninh Tông Bảo, nếu như ông không xử lý Triệu Kiến Ninh thì tôi sẽ kêu vệ sĩ của mình ra tay.”
“Còn nhà họ Triệu, tất nhiên tôi sẽ có cách ứng phó.”
Ánh mắt Ninh Tông Bảo sắc lẻm, ông cố gắng kềm chế cơn giận xuống trong lòng.
Lâm Ẩn quá mạnh mẽ, còn mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của ông nữa.
Ông cũng biết gốc gác của đại trưởng lão, năm ấy nhà họ Ninh dường như đã bị tàn sát hết sạch thì đột nhiên đại trưởng lão đời trước dùng sức của một mình mình, đưa nhà họ Ninh bước lên đỉnh cao của Long Quốc, vì thế, cụ nhà mới để lại giáo huấn cho con cháu trong gia tộc, hễ người thừa kế của đại trưởng lão năm xưa tìm đến nhà họ Ninh thì phải phục tùng vô điều kiện.
Đương nhiên Ninh Tông Bảo tỏ ra cung kính với Lâm Ẩn, cũng chẳng phải vì nhớ đến ân nghĩa của đại trưởng lão năm xưa ấy.
Sở dĩ ông cung kính với Lâm Ẩn là vì trong lòng vẫn còn e dè, ông không biết vị trưởng lão thần bí năm ấy có còn sống trên cõi đời này hay không.
Đại trưởng lão hồi năm ấy là người có thể thay đổi sự sống chết và tồn vong của một gia tộc quyền quý bậc nhất Long Quốc.
Ông cũng không biết rốt cuộc có thế lực kinh khủng nào ở sau lưng Lâm Ẩn, bởi thế ông không dám tùy tiện đắc tội với anh.
Tình thế hôm nay đã thành ra như vậy, nếu không phế Triệu Kiến Ninh thì e là không qua nổi ải của Lâm Ẩn.
“Ông còn cân nhắc nữa à?” Lâm Ẩn lạnh giọng: “Xem ra thân phận đại trưởng lão của Ninh thị không mấy có tác dụng.”
Nghe thấy lời nói nồng nặc sát khí của Lâm Ẩn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Ninh Tông Bảo.
Đại trưởng lão Ninh thị, năm chữ này đè nặng trên ngực ông như Ngũ Chỉ Sơn, gần như làm ông ngạt thở.
Ninh Tông Bảo đã từng hỏi cụ nhà, mà cụ chỉ dành sáu chữ để đánh giá Lâm Ẩn…nhất định không được đắc tội!
“Tôi tuyệt đối không có ý này đâu! Sếp Lâm! Ngài đừng nghĩ nhiều!”
Ánh mắt Ninh Tông Bảo thoáng hiện lên vẻ kiên quyết, ông cúi đầu nói với anh: “Sếp Lâm, tôi biết sai rồi, thằng nhóc Triệu Kiến Ninh đáng bị phế!”
Đáng bị phế!
Lúc Ninh Tông Bảo nói ra ba chữ này chắc như đinh đóng cột, Triệu Kiến Ninh sợ đến mức gương mặt lập tức trở nên trắng bệch như bị sét đánh!
Không ngờ bố vợ Ninh Tông Bảo của mình lại cúi đầu nghe lời Lâm Ẩn, bỏ rơi hắn ta rồi?
“Đừng mà! Không thể làm vậy được đâu! Bố vợ, bố đừng phế con, nếu như hai chân con bị tàn phế thì con gái của bố phải làm sao bây giờ!” Triệu Kiến Ninh nói năng lộn xộn, hắn ta kêu gào thảm thiết.
“Cái thằng đáng xấu hổ!” Ninh Tông Bảo trách móc bằng giọng lạnh tanh, ông tát vào mặt Triệu Kiến Ninh, muốn trút hết ngọn lửa giận đang đè nặng trong lòng lên người hắn ta.
“Lôi nó ra ngoài đánh gãy chân nó đi!” Ninh Tông Bảo lạnh giọng mà nói, ông vẫy ta ra hiệu cho vệ sĩ mặc vest ở bên cạnh.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, hai gã vệ sĩ mặc vest bên cạnh Ninh Tông Bảo cũng biến sắc.
“Đừng để ý đến thân phận của nó, phải đánh gãy chân cho tôi.” Ninh Tông Bảo đanh giọng lại.
Ông đã quyết định rồi, phải bỏ xe giữ tướng.
Chân của Triệu Kiến Ninh có thể gãy, nhưng không thể trở mặt với Lâm Ẩn được.
Một khi trở mặt, nhà họ Ninh của ông phải đối mặt với họa diệt môn!
“Hu hu hu! Bố vợ, xin bố tha cho con lần này đi. Sếp Lâm, anh tha cho tôi đi!”
Triệu Kiến Ninh bị hai tay vệ sĩ mặc vest có gương mặt lạnh lùng kéo ra ngoài, hắn ta điên cuồng vẫy cùng, luôn miệng van nài xin tha.
Hai gã vệ sĩ nhanh chóng kéo hắn ta vào căn phòng riêng ở bên cạnh, xuyên qua một lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy hai người bọn họ cầm gậy sắt quật mạnh vào chân hắn ta.
“Ối! Á!”
Tiếng gào rú thê thảm như heo bị cắt tiết của hắn ta vang vọng trong căn phòng riêng.
“Chủ tịch, chắc chắn là đã đánh gãy xương chân rồi ạ.”
Hai gã vệ sĩ tinh anh đi ra khỏi căn phòng riêng trở về báo lại với ông, gương mặt bọn họ hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc gì.
Triệu Kiến Ninh thoi thóp hơi tàn, nằm rũ trên mặt đất giống như một con chó chết, gương mặt hắn ta trắng bệch.
Ninh Tông Bảo nhìn Lâm Ẩn, ông nghiêm mặt lại: “Sếp Lâm, Triệu Kiến Ninh không biết sống chết, dám chọc giận ngài, tôi đã đánh gãy chân của nó rồi, hy vọng ngài sẽ không để bụng chuyện này nữa!”
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Chuyện này tạm thời cho qua.”
Ninh Tông Bảo cảm thấy như mình đã trút được gánh nặng xuống, ông thầm thở phào một hơi trong lòng.
“Sếp Lâm, tôi đã chuẩn bị bàn tiệc tẩy trần cho ngài trong tập đoàn Ninh thị, không biết ngài có nể mặt ghé qua một chuyến không?” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói.
“Không cần đâu.” Lâm Ẩn đáp: “Tôi còn chuyện phải làm.”
“Ninh Tông Bảo, hôm nay sau khi về nhà, ông hãy thông báo lại với tất cả quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh. Ba ngày sau, tôi sẽ đích thân ghé thăm, bảo bọn họ chuẩn bị tiếp đón đi.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói với ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...