Vẻ mặt Viêm Long lộ vẻ cay đắng, gã ta căn bản không dám phản bác Vu Tắc Thành.
Gã ta nào ngờ Vu Tắc Thành sẽ đích thân ra mặt cho chuyện này, đã nổ một phát súng nữa, còn bố trí người canh gác xung quanh khách sạn nữa, bỏ ra công sức lớn như vậy chỉ để giúp đỡ một tên Lâm Ẩn nhà quê đến từ tình ngoài sao?
Phải biết rằng dựa vào thế lực hiện tại của Vu Tắc Thành đã mạnh hơn Viêm Long rất nhiều rồi.
"Vu đại ca, nếu chuyện này anh ra mặt, vậy thì tôi cũng không nhúng tay vào thêm nữa." Viêm Long cúi đầu nói với vẻ cam chịu.
"Vu đại ca, tôi và anh nước sông không phạm nước giếng. Đêm nay tôi chỉ hy vọng anh đừng làm chuyện quá mức tuyệt tình." Viêm Long cay đắng mà nói.
Nói xong, Viêm Long lại nhìn về phía Từ Thanh Tùng rồi nghiêm mặt lại: "Thanh Tùng, chuyện của cháu chú không xen vào được nữa rồi."
Đúng là gã ta muốn xen vào, muốn giúp Từ Thanh Tùng, dù sao đây cũng là con trai của anh em kết nghĩa.
Nhưng vấn đề là địa thế còn mạnh hơn người!
Ban đầu bị Lâm Ẩn đánh bất ngờ bắt được mình, cục diện đã vào thế vô cùng giằng co rồi. Bây giờ Vu Tắc Thành đã tự mình đứng ra, dẫn theo một đội quân đến bao vây khách snaj Viêm thị, ngay cả chút sức lực cuối cùng gã ta cũng đã đánh mất.
Lần này, còn lấy gì để bảo vệ Từ Thanh Tùng? Lấy mạng ra sao?
"Hả! Gì cơ, chú Viêm? Chú không lo cho cháu nữa ư?" Từ Thanh Tùng tỏ vẻ sợ hãi: "Không được, chú Viêm, chú phải bảo vệ cháu, bọn họ sẽ giết cháu mất!"
Từ Thanh Tùng vốn đã choáng váng, bỗng nhiên bị Vu Tắc Thành bắn một phát, hồn vía đã bay tứ tung, lần này bị dọa đến mức ướt sũng quần.
Từ Thanh Tùng nằm co quắp trên đất, cả người run rẩy cầu xin Vu Tắc Thành: "Vu đại ca, giơ cao đánh khẽ thôi. Ông có thể nể mặt bố và ông nội của tôi, cho tôi một con đường sống không? Nếu làm tuyệt tình quá thì cũng không có lợi lộc gì cho ông đâu."
"Vu đại ca, tôi cũng không đắc tội gì ông cả, hà cớ gì phải ra tay nặng như thế? Bây giờ tôi gọi điện cho bố, để ông ấy nói chuyện với ông nhé, coi như ông nể mặt bố tôi, được không?" Từ Thanh Tùng cầu xin.
Đầu óc Từ Thanh Tùng đã loạn hết cả lên rồi, hắn ta căn bản chưa từng trải qua tình huống nào đáng sợ như vậy. Cũng không biết tại sao chỉ đắc tội một Lâm Ẩn thôi mà Vu Tắc Thành lại bất chấp hậu quả, muốn đuổi tận giết tuyệt mình như thế.
Nếu nói lúc trước Từ Thanh Tùng còn có thái độ cao ngạo, hoặc là có sự tự tin về thế lực của mình, vậy thì một phát súng của Vu Tắc Thành đã bắn vỡ tan mọi thứ, tất cả sức lực cùng chỗ dựa của hắn ta không còn lại thứ gì cả, giờ chỉ hắn ta chỉ là một con chó đáng thương mà thôi.
"Xin giơ cao đánh khẽ? Xin tao thì có ích gì? Người mày đắc tội là anh Ẩn." Vu Tắc Thành lạnh lùng nói.
Từ Thanh Tùng đúng là tự tìm cái chết, lại dám gọi Viêm Long của khu Viêm Hoàng đi xử anh Ẩn? Chẳng phải là đang động thổ trên đất thần linh sao?
Nếu như Từ Trường Phong biết con trai mình điếc không sợ súng, tìm người xử lý Tề Ẩn của thủ đô, Từ Trường Phong chắc hẳn sẽ đích thân đánh phế Từ Thanh Tùng.
"Vu đại ca, ông gọi nó là anh Ẩn?" Từ Thanh Tùng tỏ vẻ sợ hãi, nhìn về phía Lâm Ẩn với vẻ không dám.
Lâm Ẩn không phải chỉ là một con chó săn nịnh bợ được Đường Hôi thôi sao? Tại sao ngay cả Vu Tắc Thành cũng gọi nó là anh Ẩn?
Sao có thể có chuyện đó được? Đường đường là ông trùm Vu Tắc Thành đang lên như mặt trời ban trưa ở khu Trung Thiên, mà lại đối xử cung kính với tên con rể rác rưởi nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải như đối xử với đại ca, thậm chí còn không tiếc gì mà nổ súng với công tử nhà họ Từ là mình?
Vu Tắc Thành chẳng muốn để ý đến Từ Thanh Tùng nữa, khoát tay một cái, ra hiệu cho bảo vệ bên người nhấc Từ Thanh Tùng đi.
"Đừng! Đừng đến đây!" Từ Thanh Tùng sợ đến mức tái mặt, nằm co quắp trên đất liên tục giật lùi về phía sau.
Trong lúc kinh hoàng sợ hãi, Từ Thanh Tùng đã không còn nghĩ ra được bất cứ cách nào nữa, đang ở địa bàn của Viêm Long, mà ngay cả Viêm Long cũng không bảo vệ nổi hắn ta, tình hình này quả thật là muốn mạng hắn ta mà.
Hắn ta vội vàng rút điện thoại trong túi ra, ngón tay run rẩy ấn loạn trên màn hình, muốn điện cho bố mình.
Bố của Từ Thanh Tùng - Từ Trường Phong là ông ba của nhà họ Từ ở rthur đô, được xem là một trong những người nắm quyền nòng cốt trong nhà, và cũng là người đại diện cho nhà họ Từ ở trong giới kinh doanh, trong tay nắm giữ tài nguyên kinh doanh khổng lồ, cũng khó ước tính được tiền tài của cải lên đến con số nào.
Ở thủ đô đủ mọi loại người này, phần lớn là vàng thau lẫn lộn, Từ Trường Phong Gia chắc chắn là một nhân vật nổi tiếng, khá là có tiếng nói.
Một tiếng "rầm" vang lên, Vu Tắc Thành xông lên đá một cú vào cánh tay Từ Thanh Tùng không chút khách khí, đá cả người hắn ta văng ra xa mười mấy mét, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
"Vu đại ca! Cho, cho tôi một cơ hội đi, tôi để bố nói chuyện với ông, hôm nay tôi làm sai rồi, nhà họ Từ chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một điều kiện vừa ý các người." Từ Thanh Tùng run rẩy toàn thân, nói ấp a ấp úng.
"Hừ, Từ Thanh Tùng, tên chó ngu si này, nhà họ Từ có thế hệ sau như mày đúng là đen đủi tám đời." Vu Tắc Thành hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường.
"Từ Thanh Tùng, gọi điện cho bố mày thì có ích gì? Ngày hôm nay cho dù là Từ Trường Phong đích thân đến đây cũng không bảo vệ nổi mày đâu!" Vu Tắc Thành đanh giọng lại nói.
"Không..." Từ Thanh Tùng lâm vào tuyệt vọng, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Cục diện đêm nay tạo áp lực quá mức khổng lồ cho hắn ta, gần như là khiến hắn ta phải tan vỡ.
Từ Thanh Tùng đã hiểu được bối cảnh gia thế có thế nào đi nữa, trước mặt Lâm Ẩn cũng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Hắn ta thật sự không nghĩ ra được, người đàn ông đáng sợ này rốt cuộc là ai!
"Đừng dẫn tôi đi, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi! Anh Ẩn, van cầu anh!"
Một tiếng "bộp" vang lên, Từ Thanh Tùng bỗng quỳ hai gối xuống đất, cả người run lẩy bẩy, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Trong lòng hắn ta đã hoảng loạn lắm rồi, không thể chịu nổi được áp lực khủng bố như vậy.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn ta giờ đây đều trở nên mỏng manh không sao tả được.
Trước giây phút sống còn, Từ Thanh Tùng đã vứt bỏ tất cả bối cảnh gia thế, vẻ ngoài xa hoa, còn lại chỉ là sự bạc nhược không có khí phách.
Mọi người đều im lặng, Viêm Long bị đè lên bàn tỏ vẻ lúng túng, mà Từ Thanh Tùng thì quỳ trên đất lải nhải không dứt, mặt mũi sưng vù, trên bắp chân vẫn còn dính máu, quần đã ướt sũng hết, cả người tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi, trông rất chật vật kinh tởm.
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như cũ, anh liếc nhìn Từ Thanh Tùng rồi lắc đầu.
Phế vật như tên này, có giết cũng làm dơ tay mình.
"Đi thôi."
Lâm Ẩn đứng dậy, xoay người rời đi, Hades theo sát phía sau, còn Đường Hôi cũng cung kính đi qua.
Vu Tắc Thành đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Viêm Long và Từ Thanh Tùng, hắn đanh giọng lại nói: "Hôm nay hai người gặp may đấy, anh Ẩn tha cho. Lần sau nếu còn dám làm càn, tôi sẽ giết chết hết!"
"Vâng, Vu đại ca, lần này là do tôi không đúng, đã đắc tội rồi." Viêm Long cúi đầu nói, hoàn toàn không dám phản bác.
Từ Thanh Tùng vẫn quỳ trên đất như chó, hai mắt vô thần, vẫn còn đang lâm vào trạng thái vô cùng kinh hãi.
Vu Tắc Thành hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hai người này nữa, hắn xoay người đuổi theo sau Lâm Ẩn.
Còn đám đàn em của Viêm Long có mặt tại đây đều trợn mắt ngoác mồm, trơ mắt nhìn nhóm người Lâm Ẩn rời đi mà chẳng dám hó hé gì thêm.
Dù sao đội xe gồm mấy chục chiếc của Vu Tắc Thành đang đậu ở ngoài khách sạn, ngay cả Viêm Long là đại ca của bọn họ cũng không dám quyết đấu trực tiếp với Vu Tắc Thành mà.
"A a! Chú Viêm, cháu không cam lòng! Cháu không phục, tại sao một thằng rể rác rưởi như nó mà có thể đạp lên đầu cháu chứ!" Từ Thanh Tùng rít lên một cách điên cuồng, vẻ mặt thống khổ, vô cùng không cam lòng.
Viêm Long liếc nhìn Từ Thanh Tùng, thở dài một tiếng rồi nói: "Thanh Tùng à, cháu có không cam lòng cũng phải cúi đầu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...