“Cố gắng mà làm, ha, cậu cũng biết điều đấy.” Từ công tử cười lạnh, hắn ta tỏ vẻ vênh váo vô cùng.
Hắn ta đảo mắt quan sát Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt một lúc, rồi mới quay sang nhìn Trương Kỳ Mạt chăm chú, ánh mắt lộ ra vẻ háo sắc, vẻ mặt cũng rất gian xảo, gần như đã nảy ra ý định bẩn thỉu gì đó trong lòng vậy.
“Được lắm, Từ Hà, anh sẽ ra mặt giúp cậu giải quyết những chuyện mà cậu đã nói hồi trước.” Từ công tử vỗ vai Từ Hà đang đứng sau lưng mình, hắn ta nói với vẻ mặt bỡn cợt.
“Vâng, phải làm phiền anh Tùng ra mặt giúp em rồi!” Từ Hà ra vẻ kinh ngạc khi thấy mình được quan tâm, nụ cười nở bừng trên gương mặt anh ta.
“Dù có thế nào đi chăng nữa thì Từ Hà cậu cũng là người trong nhà họ Từ, đánh chó phải nhìn mặt chủ, có người dám làm cậu mất hết mặt mũi trong thủ đô thì anh phải đòi lại công bằng cho cậu mới được.” Từ công tử nói năng từ tốn, hắn ta quay sang nhìn Lưu Bảo và Lâm Ẩn với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ồ! Không ngờ lại là Từ công tử! Không ngờ Từ công tử lại đến ngày hội đá quý lần này.”
“Ghê thật, Từ công tử đã đến rồi, ai cũng biết danh tiếng của anh ta đấy.”
Từ công tử dẫn theo đội ngũ bảo vệ bước vào trong buổi triển lãm khiến cho bầu không khí của ngày hội đá quý sôi động hẳn lên, có rất nhiều khách quý đều vây quanh nhìn nhìn ngó ngó, thì thầm bàn tán với nhau.
Gương mặt Lưu Bảo toát ra vẻ hoảng hốt, cảm thấy mọi chuyện không hay rồi, không ngờ mình chỉ giúp Vu Tắc Thành làm một chuyện nhỏ hòng lấy lòng hắn thôi, ai ngờ cuối cùng lại đụng chạm đến vị ôn thần con ông cháu cha trong thủ đô, lần này đã gặp phải rắc rối lớn rồi!
Người được xưng là Từ công tử trước mắt đây là cậu ấm hàng thật giá thật của nhà họ Từ! Là đứa cháu ruột được cụ Từ yêu thương nhất, một trong những người thừa kế của nhà họ Từ ở thủ đô sau này! Hạng con cháu dòng thứ như Từ Hà chắc chắc không bao giờ bì được hắn ta.
Từ Thanh Tùng xuất thân cao, được mọi người trong giới thượng lưu xưng là một trong số bốn cậu ấm ở thủ đô, thế lực mạnh mẽ đến mức nào cũng tự tưởng tượng ra được. Hắn ta có thể tung hoành ngang dọc ở thủ đô, chắc chắn không có ai dám đụng chạm đến hắn ta cả.
Phải biết rằng, thủ đô có rất nhiều gia đình giàu có, còn có thêm năm gia tộc quyền quý ở Long Quốc, vô số con ông cháu cha, thế hệ sau của nhà giàu, nhưng Từ Thanh Tùng lại được công nhận là một trong số bốn cậu ấm của thủ đô, nghe thấy thế cũng biết thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào rồi.
“Từ công tử này, tôi luôn làm việc theo quy định, nếu như có chỗ nào vô tình đắc tội với anh thì xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi.” Lưu Bảo khom lưng nói với hắn ta, ông ấy tự hạ mình xuống rất thấp.
Điệu bộ hung hãn của Từ Thanh Tùng làm ông ấy cảm thấy vô cùng đáng sợ, không có bao nhiêu người chịu đựng nổi ngọn lửa giận của anh con trai trong gia tộc quyền quý hàng đầu này.
Cho dù Lưu Bảo cũng được xem như là ông trùm trong ngành đá quý ở thủ đô, nhưng với Từ Thanh Tùng, ông ấy lại chẳng là cái thá gì cả, bọn họ khác nhau quá nhiều.
“Làm việc theo quy định?” Từ Thanh Tùng nhìn Lưu Bảo, rồi nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Ông làm việc theo quy định có nghĩa là làm em trai tôi mất thể diện trước mặt người khác à?”
“Không phải như thế đâu! Từ công tử, tôi nào có ý như vậy!”
Bốp!
Vừa mới nói dứt lời, Từ Thanh Tùng đã vung tay tát vào mặt Lưu Bảo, bạt tai của hắn ta làm gương mặt ông ấy đỏ bừng.
Lưu Bảo chỉ biết nén giận vào lòng chứ không dám nói năng gì, ông ấy vẫn giữ tư thế cúi đầu khom lưng. Tuy bị đánh trước mặt mọi người trong chính ngày hội đá quý do mình tổ chức, thế nhưng ông ấy không dám tỏ vẻ giận dữ.
“Lão già này, ông ngạo mạn quá nhỉ?” Từ Thanh Tùng nói năng hống hách, rồi lại tát liên tiếp hai cái vào mặt Lưu Bảo: “Tôi tát ông, ông có phục hay không?”
“Tôi…” Gương mặt Lưu Bảo toát ra vẻ đau khổ không gì bằng, ông ấy cắn răng rồi nói: “Từ công tử, tôi phục, anh đánh đúng lắm.”
Tiếng xấu của Từ Thanh Tùng vốn nổi tiếng vang dội ở chốn thủ đô, hắn ta giống hệt như ôn thần vậy, vô cùng ngang ngược và ngạo mạn, muốn làm gì là sẽ làm nấy ngay.
Hắn ta khó chịu thì sẽ lấy chuyện đánh người làm niềm vui, khiến cho người ta tan nhà nát cửa, vừa mắt cô gái xinh đẹp thì sẽ giở hết mọi thủ đoạn và thế lực để chiếm lấy cô ấy, thường làm rất nhiều gia đình tan nát, vợ chồng ly tán, người nhảy lầu cũng không phải là số ít, đây không phải là bí mật gì trong giới thượng lưu nữa.
Tuy làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế, nhưng Từ Thanh Tùng vẫn ung dung ăn chơi trong thủ đô, có ai dám đụng chạm đến loại người độc ác như hắn ta hay không?
“Phục là được.” Từ Thanh Tùng nói năng từ tốn: “Nghe nói ông muốn giúp đỡ Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt kinh doanh đá quý ở thủ đô, ông giỏi đến thế à? Bây giờ tôi nói không đồng ý thì ông tính thế nào?”
“Tôi…” Gương mặt của Lưu Bảo toát ra vẻ đau khổ, Lâm Ẩn là người bạn mà Vu Tắc Thành đánh tiếng nhờ vả ông ấy, mặc dù không đắc tội Vu Tắc Thành nổi, nhưng Từ Thanh Tùng của nhà họ Từ lại càng không thể đắc tội được.
“Từ công tử, tất cả sẽ làm theo lời anh hết ạ. Tôi sẽ ngừng hợp tác với Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngay, anh không cho bọn họ kinh doanh thì tôi sẽ nhắn những công ty đá quý khác trong thủ đô chặn hết đường làm ăn của bọn họ.” Lưu Bảo cúi gằm đầu xuống, sau khi cân nhắc một hồi, ông ấy vẫn lựa chọn cúi đầu trước Từ Thanh Tùng.
“Ha ha ha!” Từ Thanh Tùng phá ra cười đắc ý: “Lão già, ông cũng thức thời lắm, qua một bên quỳ đi, chừng nào tôi cho ông đứng lên thì ông mới được đứng dậy.”
“Đại sư Lưu, chúng ta vừa mới tính chuyện hợp tác xong đã thay đổi quyết định ngay à, cứ như trò đùa ấy nhỉ?” Sắc mặt Trương Kỳ Mạt hơi tối đi, cô cảm thấy Từ công tử này đang giở trò chèn ép người khác, hành vi của hắn ta ngang ngược quá thể!
“Hơn nữa, công ty chúng tôi hợp tác với nhau thì liên quan gì đến anh? Tôi không quen biết anh cơ mà.” Trương Kỳ Mạt nhìn Từ Thanh Tùng, gương mặt cô có vẻ hơi giận dữ.
“Ồ, cô Trương Kỳ Mạt, cô không quen biết tôi thì cũng chẳng sao, bây giờ cô đã biết rồi đấy.” Từ Thanh Tùng nhìn cô với ánh mắt bỡn cợt: “Thực chất nếu cô muốn phát triển việc kinh doanh đá quý ở thủ đô thì cũng tương đối đơn giản, cứ tìm tôi là được rồi, chỉ cần cô nghe lời tôi thì tôi sẽ biến ngày hội đá quý này thành màn tỏa sáng của một mình cô ngay. Còn việc tôi là ai thì không cần phải giới thiệu nhiều, ba chữ Từ Thanh Tùng, cô có thể nghe ngóng ở bất kỳ nơi nào trong thủ đô.”
“Ồ, phải rồi.” Từ Thanh Tùng chợt nhìn sang Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng như thể nhớ ra chuyện gì đó: “Cậu tên Lâm Ẩn chứ gì? Nghe nói cậu quen biết Đường Hôi ở khu Trung Thiên nên tỏ ra ngang ngược lắm à? Đúng không?”
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh đáp lại hắn ta: “Đúng hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Ồ! Lớn gan thật nhỉ! Ông đây nói chuyện mà cậu dám cãi lại à!” Từ Thanh Tùng chợt phì cười bỡn cợt, ánh mắt của hắn ta lại hằm hằm sát khí.
Không biết thằng nhà quê này từ đâu nhảy ra mà lại dám đối chọt với hắn ta? Khả năng nhìn người tệ đến thế à? Không thấy Lưu Bảo còn phải ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất như một con chó hả? Cái thằng Lâm Ẩn này còn không biết đường ngoan ngoãn quỳ theo à?
Lâm Ẩn vừa mới nói xong, Lưu Bảo đang quỳ dưới mặt đất nhìn Lâm Ẩn chăm chú với vẻ hoảng hốt, ông ấy ngập ngừng muốn khuyên Lâm Ẩn cúi đầu.
“Trời ạ, người này dám cãi lại Từ công tử sao? Anh ta điên rồi à?”
“Có ai ở thủ đô không hiểu tính cách của Từ công tử như thế nào đâu? Lúc anh ta không vui, nhìn người khác không vừa mắt thì sẽ sai người đập kẻ đó tàn phế ngay? Anh ta muốn chết à?”
Mọi người vây xung quanh xì xào bàn tán, ai ấy đều tỏ ra ngạc nhiên, rồi nhìn Lâm Ẩn với vẻ thương hại.
Bọn họ cho rằng Lâm Ẩn đã xong đời rồi, chắc hẳn đêm nay anh sẽ trở thành thi thể trôi nổi giữa dòng sông Đế.
Có ai mà không biết Từ công tử nóng tính thế nào? Gần như những người dám đắc tội hắn ta đều đã chết hết, bụng dạ hắn ta hẹp hòi, ỷ mình có nhà họ Từ chống lưng nên thường muốn gì làm nấy, người khác vừa nghe thấy tên hắn ta đã sợ mất mật.
“Phải dạy dỗ cậu một chặp mới được, tôi nói cho cậu biết, nếu dám đắc tội với tôi thì mười tên Đường Hôi cũng không bảo vệ cậu nổi đâu!”
Từ Thanh Tùng nhìn Lâm Ẩn trân trân với vẻ giận dữ, hắn ta vung tay muốn tát mạnh vào mặt Lâm Ẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...