Chàng Rể Cực Phẩm

“Không phải chứ? Mấy người bất chấp lẽ phải luôn sao?” Trương Kỳ Mạt nói với giọng bất ngờ, sao lại có loại người như thế này kia chứ, chỉ vì chuyện này mà đòi một triệu ư? Còn nói là họ hàng nữa?

“Lẽ phải? Được lắm, vậy để chú nói cho cháu biết lẽ phải là gì.” Lư Tây Viễn nói một cách ngông cuồng: “Chú nể tình chúng ta là họ hàng nên chỉ lấy một triệu thôi, chứ mà người khác thì chú phải đánh cho nó tàn phế mới được!”

“Xem đơn thuốc của bệnh viện đi!” Lư Tây Viễn lấy tờ giấy từ trong cặp ra, nói một cách nghiêm túc: “Có nhìn thấy chưa, đơn thuốc xác định mắc chứng trầm cảm của bệnh viện đấy, bác sĩ nói con bé có khuynh hướng tự sát, tinh thần phân biệt, nhà cháu có biết bệnh này nguy hiểm đến mức nào không? Những loại bệnh về mặt tinh thần, đến nhập viện cũng khó!”

Sau khi nói dứt lời, Lư Tây Viễn lại thở dài: “Bởi vậy chú mới nói, nể tình cháu ta là người nhà nên chỉ lấy một triệu thôi, chứ còn là người khác, chú phải liều mạng với nó! Hại đời con gái chú rồi còn gì!”

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt lộ ra vẻ nghi ngờ, cô cầm đơn thuốc lên, rõ ràng bệnh tình được ghi bên trên là ngủ không ngon, thần kinh suy nhược...

“Chỉ có một chút bệnh vặt thế này thôi à? Cùng lắm thì để cháu trả tiền thuốc thang cho chú.” Trương Kỳ Mạt nói với vẻ tức giận, nhà Lư Tây Viễn muốn giở trò vô lại để tống tiền.

“Kỳ Mạt, cháu nói vậy là ý gì? Em họ của cháu còn đang nằm trong bệnh viện đấy, có biết không!” Lư Tây Viễn tức giận nói: “Tú Phong, Nhã Huệ, anh không biết đâu đấy, trong ngày hôm nay các em phải cho anh biết, nhà các em có thể chi được bao nhiêu tiền?”

“Cô, chú, hai người có biết bố nuôi của cháu là ai hay không, đừng ép cháu phải dùng đến thủ đoạn, sử dụng thế lực và sức mạnh của bố nuôi cháu đấy.” Lư Tiểu Kiện cất giọng uy hiếp.

Tối qua Lư Vi bị bạn trai bỏ, hai bố con bọn họ chẳng hỏi han gì, có hỏi cũng chỉ hỏi cô ta moi được bao nhiêu tiền từ người Tần Phi rồi, bởi vì bọn họ đã biết Tần Phi có vợ từ lâu, mục đích chỉ có đào mỏ mà thôi.

Kết quả nghe nói chỉ moi được món tiền còm vài chục ngàn tệ thôi, bố con Lư Tây Viễn thương lượng với nhau một hồi, rồi lập tức quyết định kêu Lư Vi nhập viện ngay, đi đòi nhà Trương Kỳ Mạt bồi thường, bắt buộc phải ăn vạ cho bằng được.


“Ơ...” Sắc mặt của Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong sa sầm, hai người bọn họ đã từng gặp bố nuôi của Lư Tiểu Kiện, ông ta là cổ đông trong tập đoàn Hải Dương, nghe nói còn là tâm phúc của Tưởng Kỳ, người siêu giàu ở Đông Hải.

“Nhà em làm gì có tiền.” Lư Nhã Huệ nói.

Lư Tây Viễn hừ lạnh: “Không có tiền hả? Không có tiền còn sống trong căn biệt thự này à? Ngày nào cũng đeo đá quý sao? Các em không có tiền, Trương Kỳ Mạt đã làm phó tổng giám đốc lâu đến như vậy, lẽ nào cũng không có tiền ư?”

“Nếu không bồi thường, đợi sau khi anh về quê sẽ nói với mọi người trong nhà mẹ và chòm xóm, để họ biết nhà các em ăn ở như thế nào! Không có tiền còn giả vờ khoe khoang, hãm hại cháu gái Lư Vi!” Lư Tây Viễn lạnh lùng nói.

“Cái gì?” Vẻ mặt Lư Nhã Huệ toát ra vẻ ngạc nhiên, vừa nghe bảo nhà mẹ đẻ sẽ biết mọi chuyện, bà ta bèn cảm thấy sợ hãi, bà ta mời gia đình Lư Tây Viễn đến đây sống là để khoe mẽ, đến lúc về nhà mẹ đẻ được nở mày nở mặt, để mọi người biết được rằng mình đã sống rất tốt sau khi đến thành phố Thanh Vân làm dâu, không thể mất mặt được.

“Kỳ Mạt, con có thể chi được bao nhiêu tiền, con xem rồi bồi thường cho chú con một ít đi.” Lư Nhã Huệ nói.

“Mẹ, chuyện này, chuyện này hoang đường quá?” Trương Kỳ Mạt nói, cô vốn không thể hiểu nổi mẹ mình đang nghĩ gì, người ta vừa mới hù dọa mình một chút thôi, đã vội vàng móc tiền dâng cho người ta rồi à?”

“Được rồi, không bồi thường chứ gì? Đi thôi, Tiểu Kiện, bây giờ chúng ta đi tìm bố nuôi của con, tiện thể gọi điện cho bà con dưới quê, kể cho họ nghe chuyện này luôn.” Lư Tây Viễn vờ ra vẻ đứng dậy.

Lư Nhã Huệ sốt ruột, bà ấy vội nói: “Kỳ Mạt, nhanh lên, con còn bao nhiêu tiền? Mau đưa một phần cho nhà chú đi con.”

Bố con Lư Tây Viễn phá ra cười đắc ý, bọn họ rất hiểu tính cách của Lư Nhã Huệ, mềm nắn rắn buông, lại sĩ diện, sợ mình bị mất mặt trước nhà mẹ đẻ. Vốn dĩ gia đình Lư Tây Viễn đến thành phố Thanh Vân là để moi tiền!


“Con không có đủ một triệu đâu.” Trương Kỳ Mạt đáp.

“Kỳ Mạt, vậy con còn bao nhiêu?” Lư Nhã Huệ vội vàng hỏi.

“Chỉ còn dư một trăm mấy chục ngàn tệ thôi.” Trương Kỳ Mạt trả lời bừa.

“Cũng được!” Lư Tây Viễn đáp ngay: “Kỳ Mạt, chú nể tình của cháu, thôi vậy, nhà cháu có lòng là được rồi, chú cũng không truy cứu nữa. Chú mấy một trăm ngàn thôi vậy, để lại vài chục nghìn cho nhà cháu xài.”

“Cái gì?” Sắc mặt Trương Kỳ Mạt toát lên vẻ ngạc nhiên, sao, sao cô lại có một ông chú kỳ quặc như thế này?

“Mau lên, Kỳ Mạt, chuyển một trăm ngàn qua cho mẹ, mẹ đưa cho chú của con.” Lư Nhã Huệ nói với vẻ sốt ruột.

Trương Kỳ Mạt tức muốn choáng váng, tại sao mẹ cô lại ham hư vinh đến như vậy chứ? Sợ đụng chuyện đến thế này sao?

“Con cũng phải đi làm rồi.” Trương Kỳ Mạt hết sức bực dọc, cô chuyển một trăm ngàn tệ sang cho Lư Nhã Huệ, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài biệt thự, định đến gặp bạn của Lâm Ẩn để bàn công việc, đến khi đó ở luôn trong công ty, nghiêm túc làm việc, không cần phải về căn nhà mịt mù chướng khí này nữa!

Tinh!


Lư Tây Viễn nhận được một trăm nghìn tệ do Lư Nhã Huệ gửi, ông ta ra vẻ đắc ý: “Anh với Tiểu Kiện phải đi gặp bố nuôi của nó đây, không nán lại nhà em nữa.”

“Tây Viễn, anh không được nói chuyện này cho nhà mẹ biết đấy, cũng không được dẫn bố nuôi của Tiểu Kiện sang nhà em kiếm chuyện!” Lư Nhã Huệ nói một cách thành khẩn, bà ấy sợ hãi vô cùng.

“Ôi chao, vậy thì phải đợi xem xem Lư Vi có khỏe lại hay không.” Lư Tây Viễn ung dung nói.

Sau khi nói dứt lời, hai bố con họ hớn hở đi ra ngoài, muốn cầm một trăm nghìn tệ đi mua quà biếu bố nuôi của Tiểu Kiện.

Một tiếng đồng hồ sau.

Trương Kỳ Mạt đến trụ sở chính của tập đoàn Hải Dương ở thành Bắc, tòa nhà Hải Dương.

Bây giờ tòa nhà Hải Dương đã phất lên, không còn là công ty bất động sản như trước đó nữa, mà đã trải rộng hơn hai mươi lĩnh vực, là một tập đoàn tài chính đi đầu, bây giờ đến Tưởng Kỳ, chủ tịch hội đồng quản trị, cũng được xưng là người siêu giàu ở Đông Hải, danh tiếng lẫy lừng, có tiền của dùng không hết, cũng được gọi là ông trùm trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải.

Trương Kỳ Mạt đi vào trong sảnh chờ, gọi điện thoại cho bạn của Lâm Ẩn, đối phương lịch sự bảo rằng sẽ xuống đại sảnh trong vòng ba phút.

Trương Kỳ Mạt ngồi đợi trên sa lông ở sảnh chờ, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trong biệt thự, càng nghĩ càng cảm thấy tức tối, gia đình Lư Tây Viễn làm cô tức muốn điên.

“Ôi? Kỳ Mạt, đến đây mà cũng gặp được cháu à? Cháu tới đây chi thế?”

Đột nhiên, có giọng nói ngông nghênh vang lên.


Lư Tây Viễn và Lư Tiểu Kiện nghênh ngang đi vào sảnh chờ của tập đoàn Hải Dương, nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ mặt giễu cợt.

“Chị Kỳ, không phải chị đến đây để xin việc chứ?” Lư Tiểu Kiện nói với vẻ bỡn cợt: “Chị nói cho em biết sớm rằng chị muốn làm việc trong tập đoàn Hải Dương còn không đơn giản à? Đánh tiếng với em trước, đương nhiên rồi, nơi này không nhận đồ vô dụng đâu, em có thể xếp việc quét dọn nhà vệ sinh cho chị.”

“Ha ha ha!” Lư Tây Viễn phá ra cười lớn: “Tiểu Kiện à, sao con lại để chị họ làm công việc dơ dáy như vậy? Để chị quét dọn nhà vệ sinh coi sao được, để chị họ làm thư ký cho bố nuôi của con đi, thế nào?”

“Mấy người, mấy người đang nói cái gì đó!” Trương Kỳ Mạt đứng bật dậy, cô tức giận quát lớn, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

“Tôi đến đây là để tìm vốn làm ăn, không phải đến xin việc.” Trương Kỳ Mạt nói với giọng bực dọc.

“Ồ? Không phải chứ?” Lư Tây Viễn nói với vẻ mặt đắc ý: “Cháu còn tìm người mượn vốn làm ăn nữa hả? Cháu có thân phận gì? Một đứa không nghề không ngỗng, có thể đến tập đoàn có đẳng cấp như thế này à?”

“Cháu đi đâu thì có liên quan gì đến bố con chú?” Trương Kỳ Mạt nói với vẻ tức giận.

“Chị Kỳ, chị đừng hung hăng với em nữa, để em nói cho chị biết, em quen với Tưởng Kỳ, người siêu giàu ở Đông Hải đấy, chủ tịch hội đồng quản trị ở đây cũng là bạn của em!” Lư Tiểu Kiện nói với vẻ hung hăng tột cùng: “Muốn làm ăn hả? Xin lỗi em ngay, chứ bằng không chị không làm ăn nổi đâu.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông mặc vest xanh đậm bước đến, mỉm cười nhìn Trương Kỳ Mạt.

“Tổng giám đốc Trương, chào cô, tôi là bạn của Lâm Ẩn.” Tưởng Kỳ cung kính nói.

Lư Tiểu Kiện nhìn Tưởng Kỳ với vẻ mặt khinh thường, tức giận quát: “Má nó ông là ai? Có mắt như mù thế, không nhìn thấy ông đây đang nói chuyện với cô ấy à? Cũng dám ngắt lời tôi ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui