Chàng Rể Cực Phẩm

Tần Phi bị đánh đến mức hoang mang, nhìn Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt với vẻ vô cùng khiếp sợ, gã đã muốn chết luôn cho rồi, chỉ hận không tim được cái lỗ nào để chui xuống.

Không biết Tần Vũ ăn trúng thuốc súng gì mà lại tới đây tát mình như thế.

"Tần Phi, mày không biết nói chuyện sao? Tao bảo mày xin lỗi tổng giám đốc Trương và sếp Lâm!" Tần Vũ lại tát mạnh thêm một cái nữa, đến mức Tần Phi kêu la không ngớt.

"Em..." Tần Phi ra vẻ cay đắng nhìn Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt: "Tại sao chứ! Em không phục!"

"Còn không phục? Mày muốn chết lắm à!" Tần Vũ nổi giận đùng đùng, đạp mạnh gã không ngớt, Tần Phi bị đạp đến mức trên mặt toàn dấu giày da, đang hoang mang né tránh.

"Nếu hôm nay tổng giám đốc Trương và sếp Lâm không hài lòng, mày cứ quỳ trước cửa trung tâm thương mại này cả đời đi!" Tần Vũ quát lên.

Tinh tinh tinh!

Bỗng điện thoại của Tần Phi vang lên, lại bác cả Tần Phú Quý điện đến!

Ngay cả bố gã thấy Tần Phú Quý cũng sợ như chó, Tần Phi nào dám lỗ mãng, nơm nớp lo sợ nhận điện thoại.


"Tần Phi, hôm nay tôi không quỳ xuống xin lỗi tổng giám đốc Trương và sếp Lâm thì cứ chờ chết đi, tôi sẽ tự mình đến xử cậu! Bố cậu cũng không cản được đâu!" Tần Phú Quý gầm lên rồi lập tức cúp điện thoại.

Tần Phi như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, Lâm Ẩn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin, khóe miệng co giật không dám nói lời nào.

"Tổng giám đốc Trương, sếp Lâm, xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không nên mắng hai người, tôi là chó, đúng vậy, tôi mới là chó!" Tần Phi lập tức dập đầu xin lỗi, quả thật rất giống chó, không giữ lại cho mình chút tự trọng nào.

Gã quá sợ chết, giọng điệu muốn giết người của Tần Phú Quý như thể sẽ đến đánh chết gã thật.

Tên rác rưởi Lâm Ẩn này sao lại câu kết được với Tần Phú Quý? Đáng chết! Biết thế đã không đắc tội nó làm gì, đều là do ả thối tha Lư Vi kia.

"Lâm Ẩn, đây cũng là bạn của anh ư?" Trương Kỳ Mạt nhỏ giọng hỏi Lâm Ẩn, trong lòng thấy rất hả giận, tên Tần Phi này đúng là đáng đời, lại còn bảo chó và mình không được mua đồ ở đây? Quá đáng quá mà!

Ngẫm lại thấy cũng đúng, ngay cả Thẩm Tam cũng là bạn tốt của Lâm Ẩn, Tần Vũ chắc hẳn cũng phải tôn trọng anh, chẳng trách lần trước ở trước cửa khu biệt thự Tuyết Long, Tần Vũ lại nổi điên tát Ngô Sở Vũ đến vậy.

Lâm Ẩn mỉm cười gật đầu, không nhiều lời hơn.

"Hả, chuyện này là sao?" Lư Vi bên cạnh nhìn mà trợn tròn mắt, quay sang nhìn Lâm Ẩn mà chẳng thể tin nổi.

Tên vô dụng này sao lại có mặt mũi lớn thế được? Quen biết với cả anh họ của Tần Phi? Tần Vũ lại còn giữ thể diện giúp anh như vậy nữa.

Không thể, Lâm Ẩn tuyệt đối không có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn là vì Tần Phi và anh họ của gã có hiểu lầm gì đó với nhau, vừa khéo lại gặp phải ở đây, tên Lâm Ẩn này còn giả bộ mình tai to mặt lớn nữa.

"Lâm Ẩn anh đúng là không biết xấu hổ, trong nhà cậu Tần đang có chút xích mích mà thôi. Tên rác rưởi anh lại bấu víu quan hệ, còn tự xưng là bạn bè? Anh cũng xứng làm bạn với người nhà họ Tần sao?" Hừ lạnh hừ lạnh bảo, xem thường tên rác rưởi này, không biết xấu hổ bắt quàng làm họ.

"Anh Vũ, có lẽ Tần Phi với anh có hiểu lầm gì đấy, đừng để ở trong lòng mà, em với anh ấy xin lỗi anh. Có chuyện gì mọi người về nhà rồi nói." Lư Vi ra vẻ quyến rũ, quay sang cầu xin Tần Vũ.

Tần Vũ trợn to hai mắt, con ngu này vẫn chưa rõ được tình hình thế nào à, thế là lại bốc lửa giận, lạnh lùng nhìn về phía Tần Phi, chất vấn: "Con lắm chuyện này là ai? Mày ra ngoài tìm tình nhân lẻ à?"

"Em... Em không biết cô ta! Chẳng biết là con ngu nào tới nữa!" Tần Phi vội vàng phủi bỏ quan hệ, chỉ lo người phụ nữ kia lại đắc tội Lâm Ẩn và Tần Vũ.


"Cái gì? Anh bảo không biết em? Em là tình nhân nhỏ lẻ?" Lư Vi không dám tin mà nói: "Tần Phi, tối qua chẳng phải anh đã bảo muốn cưới em vào nhà họ Tần sao!"

"Đồ đ* cô nghĩ tôi sẽ lấy cô sao? Cũng không nhìn lại cái đức hạnh đê tiện của mình đi!" Tần Phi lập tức đổi giọng la mắng: "Tôi là người có vợ rồi, cô tôn trọng chút đi!"

"Anh! Anh có vợ rồi sao lại còn dụ dỗ tôi?" Lư Vi nói rất không cam lòng: "Cho dù có vợ rồi, anh không thể ly hôn với vợ mình sao?"

Tần Phi nghe thấy thế thì càng nổi đóa mà mắng: "Cô đúng là không biết xấu hổ! Ông đây dụ dỗ cô à? Không phải hôm đó cô lên xe tôi dở trò lẳng lơ quyến rũ tôi sao? Cô chỉ vì tiền của tôi mà tới thôi, còn giả bộ tình cảm thanh xuân à? Còn muốn tôi ly hôn với vợ mình? Đúng là không biết xấu hổ, cút nhanh đi!"

"Anh! Anh!" Lư Vi đỏ lựng cả mặt, nhưng không phải vì thấy xấu hổ, mà là vì cô ta không cam lòng, rõ ràng là có cơ hội được vào nhà họ Tần danh giá, chỉ vì Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt làm hỏng chuyện tốt của mình!

Nếu không phải tại hai người bọn họ, sao Tần Phi lại bị Tần Vũ đánh? Tần Phi không bị Tần Vũ đánh, thì sao lại chửi mình?

"Tổng giám đốc Trương, sau này cô muốn mua trang sức đá quý gì thì cứ đến đây chọn tùy thích!" Tần Vũ nịnh nọt lên tiếng.

Nói xong, Tần Vũ lại quay sang quát mắt nữ nhân viên bán hàng: "Cô không có mắt à? Còn không mau lấy sợi dây quý nhất ra cho tổng giám đốc Trương!"

"Vâng vâng, tôi lấy liên ạ." Nữ nhân viên bị cảnh tượng này hù sợ gần chết, vội vàng đi lấy sợi dây chuyền có giá trị nhất.

Lư Vi nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ vô cùng đố kị, cô dựa vào đâu mà mang sợi dây chuyền quý giá nhất? Chắc chắn là đã quyến rũ Tần Vũ, đúng là không biết xấu hổ mà, nếu không sao Tần Vũ lại giúp cô? Lâm Ẩn đã bị cắm sừng rồi mà còn bảo là bạn bè với nhau? Đúng là một đôi vợ chồng không có liêm sỉ!

"Hừ, các người đúng là đôi vợ chồng không biết xấu hổ." Lư Vi nói với vẻ ghen ghét: "Lâm Ẩn, tôi thấy anh bị cắm sừng rồi mà còn dương dương tự đắc à? Đúng là không biết xấu hổ!"


Nghe thế, con ngươi Tần Vũ phải trợn ngược muốn nứt cả ra, lời này mà dám nói lung tung? Con nhiều chuyện này muốn tự hại chết mình sao?

Bốp bốp bốp bốp!

Tần Vũ không nói hai lời, xông lên tát vài bạt tai vào mặt Lư Vi, khiến cô ta phải ôm mặt lại.

"Xin lỗi! Xin lỗi! Anh Vũ, đừng đánh em, em sai rồi." Lư Vi vội vàng xin lỗi, tại sao phải xin lỗi cũng không hỏi. Bởi gì với cô ta mà nói, Tần Vũ có tiền có thế, đánh cô ta là đúng!

"Cô đúng là đồ đê tiện!" Tần Vũ mắng một câu, sau đó lại cười nịnh nọt với Lâm Ẩn.

"Đồ nhiều chuyện, mau tháo dây chuyền trên cổ cô xuống, cô không xứng đeo sợi dây đó! Đây là tiền của ông đấy, tháo xong lập tức cút ra ngoài cho tôi!" Tần Phi tức giận mắng xối xả, càng lúc càng thấy người phụ nữ này chướng mắt.

Lư Vi lưu luyến nhìn dây chuyền bạch kim trên cổ mình, rề rà một bận mới tháo xuống, sau đó dưới ánh mắt hung ác của Tần Vũ, cô ta chạy vội ra khỏi trung tâm thương mại với tâm trạng sợ gần chết.

"Sếp Lâm, tổng giám đốc Trương, hai người còn muốn chọn trang sức không? Tôi tự dẫn đường giới thiệu cho cả hai mua nhé?" Tần Vũ dè dặt hỏi han.

"Không cần, mất hứng rồi." Lâm Ẩn nói với giọng thản nhiên, nhìn sang Trương Kỳ Mạt: "Kỳ Mạt, chúng ta đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm, anh chuẩn bị quà cho em rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui