Chàng Rể Cực Phẩm

“Chuyện này, chuyện này là sao thế?” Vương Tử Văn tỏ ra không thể tin nổi, thậm chí còn nghi ngờ phải chăng cụ nhà bị bệnh tâm thần?

Tại sao lại quỳ trước mặt tên phế vật Lâm Ẩn kia, rồi còn chạy tới đánh mình?

“Sao hả? Mày im mồm ngay cho tao, cái thứ nghiệt chủng, ai đẻ ra mày thế? Nhà họ Vương chúng tao không có cái thứ tạp chủng như mày! Sau này mày không được mang họ Vương nữa, cũng không được nhận mình là người nhà họ Vương nữa, dám nói thì tao sẽ giết mày!”

Vương Thành Đạo cứ như người điên, tay vơ được một cái ghế đẩu, nổi giận đùng đùng ném vào mặt Vương Tử Văn, đánh không tiếc tay. Lão ta cứ như đang đánh kẻ thù khiến mặt mũi Vương Tử Văn bầm dập phù nề, hắn không ngừng kêu la thảm thiết.

Tuy rằng Vương Thành Đạo cũng bảy tám chục tuổi rồi, nhưng Vương Tử Văn vừa mới xuất viện, bị đá bay nửa cái mạng nên căn bản không kiếm đâu ra sức lực, cũng không dám phản kháng ông nội, chỉ biết tránh né và chịu đòn.

“Mày còn dám tránh à? Mày tránh nữa tao sẽ đập chết mày!” Vương Thành Đạo nói với vẻ dữ dằn, thật sự rất giống người điên. Lão ta túm lấy Vương Tử Văn khi hắn định chạy trốn, vừa đánh vừa đạp cộng thêm liên hoàn tát, như muốn đánh chết mới thôi.

Đánh cho Vương Tử Văn quỳ rạp trên nền nhà, nghẹn ngào gào lên!

“Bố, bố đang làm gì vậy? Đừng đánh nữa, Tử Văn vừa mới ra viện, vết thương trên người vẫn chưa lành đâu.” Vương Quốc Khang cuống quýt lên, vội vàng khuyên ngăn, chạy tới định cản Vương Thành Đạo.

Chát!

Vương Thành Đạo tặng cho Vương Quốc Khang một cái tát, giận dữ trừng mắt lên: “Mày đang nói gì cơ? Thứ nghiệt chủng nhà mày mà cũng dám cản ông à?”

“Bố? Bố điên thật rồi à, còn định đánh cả con?” Vương Quốc Khang nhìn Vương Thành Đạo với vẻ khó tin, cảm thấy thế giới quan của mình bị đả kích nặng nề, chuyện gì đang xảy vậy?


Vương Thành Đạo không thèm để ý đến con trai mình nữa, vừa đấm vừa đạp, đánh Vương Tử Văn thừa sống thiếu chết, chỉ hận không thể bóp chết tên súc sinh này luôn.

Ban nãy Ninh Tông Bảo gọi điện thoại tới, lời nói ra giống hệt những gì Lâm Ẩn vừa nói, rằng họ muốn diệt sạch cả nhà họ Vương.

Những lời Lâm Ẩn nói lúc trước, lão ta có thể coi như một trò cười, không cần để tâm, nhưng đây là lời thốt ra từ miệng Ninh Tông Bảo!

Ninh Tông Bảo là nhân vật như thế nào chứ, là người đứng đầu nhà họ Ninh hiện nay ở kinh đô! Giọng điệu muốn giết người của ông ấy quả thật cứ như muốn tiêu diệt cả nhà họ Vương!

Nhất là khi Ninh Tông Bảo nhắc đến Lâm Ẩn như một nhân vật trên cả mình, là người chống lưng cho Ninh Tông Bảo, ông ấy nổi cơn tam bành, vừa uy hiếp vừa dọa dẫm lão ta.

Vương Thành Đạo đơ người ngay tức khắc, căn bản không thể ngờ rằng mình vô tình đắc tội phải nhân vật kinh khủng đến vậy!

Lâm Ẩn quá mạnh mẽ và đáng sợ. Một chàng rể với bề ngoài vô dụng hóa ra lại là nhân vật ngang cỡ thần thánh trong bóng tối!

Hồi tưởng lại sự việc mà hai bố con Vương Quốc Khang định làm, hai người này tính “tòm tem” vợ của Lâm Ẩn?

Vương Thành Đạo sợ đến mức suýt nữa tái phát bệnh tim mà chết ngay tại chỗ. Phen này thì đúng là chết cả nút thật rồi, lão ta không dám nghi ngờ lời nói của Lâm Ẩn nữa, chỉ muốn tự mình ra tay đập chết hai bố con Vương Quốc Khang trước rồi tính tiếp.

Hu hu!


Vương Tử Văn bị đánh đến mức nước mắt rơi như mưa, không thể ngờ ông nội ra tay nặng nề đến thế, mỗi quả đấm mỗi cú đạp đều hướng vào phần đầu, vô cùng tàn nhẫn!

“Bố, bố cứ đánh như thế sẽ đánh chết Tử Văn luôn đấy!” Vương Quốc Khang sốt ruột khuyên can: “Bố phải nghĩ cho kỹ đấy, nó là cháu trai duy nhất của bố, đánh chết nó rồi biết làm sao đây?”

“Vương Thành Đạo này không có đứa cháu trai như vậy!” Vương Thành Đạo cất lời độc ác, lão ta dừng tay: “Bây giờ tao chính thức tuyên bố, hai bố con Vương Quốc Khang không còn là người nhà họ Vương nữa, hai bố con chúng mày chính là thứ thái giám không có bản lĩnh đàn ông, không xứng đáng làm người nhà họ Vương! Quỳ xuống ngay cho ông! Dập đầu với Lâm Ẩn ngay!”

Những lời này như sét đánh ngang tai, nổ uỳnh uỳnh trong lòng hai bố con Vương Quốc Khang, cũng khiến những người nhà họ Vương có mặt ở đó tái mặt!

Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn cảm thấy toàn thân mềm oặt, sau đó ngã nhào xuống đất.

Thật không ngờ, ông cụ của gia đình này, bố ruột và ông nội của họ lại dùng lời lẽ độc ác và cay nghiệt như thế để nói về họ, còn tuyên bố đoạn tuyệt luôn quan hệ cha con ông cháu?

Tại sao lại vậy chứ? Còn bắt hai người họ quỳ xuống khấu đầu với Lâm Ẩn?

Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn đều không hiểu, ai đã gọi điện tới mà tạo thành hậu quả khủng khiếp thế này!

“Tao đếm đến mười, hai bố con chúng mày, thêm cả cái thằng Vương Trung không có tiền đồ và vợ nó nữa, tất cả quỳ xuống khấu đầu với cậu Lâm! Xin lỗi cậu Lâm!” Vương Thành Đạo nói với vẻ mặt dữ tợn.

Bây giờ lão ta đã tính đến chuyện từ bỏ tất cả thành viên trong nhà họ Vương rồi, phàm là những ai từng đắc tội với Lâm Ẩn, lão ta sẽ gạt bỏ không tiếc tay! Chỉ cần để lại nhánh của Vương Thừa Càn là được rồi, dù sao chỉ có mình Vương Thừa Càn không đắc tội Lâm Ẩn!


“Bố, bố đang nói gì vậy? Bố gọi thằng vô dụng kia là cậu Lâm? Còn bảo chúng con quỳ xuống xin lỗi nó?” Vương Trung thốt lên với vẻ khó tin, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Chát chát!

Không cần nói nhiều lời, Vương Thành Đạo xông tới tặng ngay vài cái bạt tai khiến mặt mũi Vương Trung và Trương Hồng Ngọc toàn dấu đỏ.

“Đội vệ sĩ ra tay đi, làm sao cho mấy thứ súc sinh này quỳ hết xuống!”

Vương Thành Đạo vung tay, có ngay mười mấy gã vệ sĩ lao tới, binh binh bốp bốp, đánh cho vợ chồng Vương Trung và Vương Quốc Khang gục xuống, bị ấn đầu ngay trước mặt Lâm Ẩn, khấu đầu cồm cộp.

Sau một hồi đó, Vương Thành Đạo tỏ ra nịnh nọt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi khi nhìn về phía Lâm Ẩn, dè dặt cất tiếng: “Cậu Lâm, cậu thấy làm như thế này đã đủ chưa? Có thể chừa cho nhà họ Vương một con đường sống không?”

Lâm Ẩn không có cảm xúc gì, anh liếc về phía Đinh Thần Nhất, Đinh Thần Nhất vừa cung kính vừa sợ sệt, hoàn toàn không hiểu nổi biến chuyển gì đang xảy ra.

Rầm!

Lâm Ẩn xông tới đạp một cái khiến Đinh Thần Nhất ọc máu, toàn thân co giật.

“Nghe nói ông rất ti tiện? Chính ông đòi trói vợ tôi phải không?” Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi, giơ tay xách Đinh Thần Nhất quăng đi, toàn thân hắn bay ra ngoài cửa, nặng nề rơi xuống đất, xương người trên người như muốn rã ra.

“Thẩm Tam, anh cho Lưu Quân đưa lão đi xử sao thì xử, nhưng phải giữ lại mạng của lão!”

Lâm Ẩn lạnh lùng dặn dò, sau đó chắp tay, nhìn về phía người nhà họ Vương bằng ánh mắt lạnh lẽo.


Mặt mũi Vương Thành Đạo tái nhợt, lão ta cảm nhận được sát khí khủng khiếp của Lâm Ẩn, toàn thân run lên.

Ánh mắt lão ta trở nên dữ dằn, túm lấy một chiếc búa sắt, gõ mạnh xuống ngón tay của chính mình, chỉ trong thoáng chốc đã gãy luôn xương ngón tay.

“Cậu Lâm, có thể tha thứ cho nhà họ Vương được không?” Vương Thành Đạo đau đến mức khóe miệng giật giật, nhưng vẫn phải giữ thái độ cung kính khi hỏi ý kiến Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn vẫn không lên tiếng.

Vương Thành Đạo lại cầm chiếc búa lên, liên tục đập điên cuồng, đập gãy hết các khớp xương ở năm đầu ngón tay khiến cả bàn tay trở nên méo mó kỳ dị.

“Cậu Lâm, đã đủ chưa ạ? Cầu xin cậu, giữ lại mầm mống cho nhà họ Vương đi, nể tình cháu gái tôi và cậu có qua lại, tôi cầu xin cậu!” Với vẻ mặt đau đớn, Vương Thành Đạo quỳ rạp xuống khấu đầu với Lâm Ẩn, cầu xin sự tha thứ từ anh.

“Kỳ Mạt, em thấy đã đủ chưa?” Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn về phía Trương Kỳ Mạt rồi hỏi.

Trương Kỳ Mạt cắn môi: “Anh xem tình hình thế nào, em không biết đâu.”

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, quay người giơ chân đạp Vương Thành Đạo bắn ngược vào tường, khiến lão ta thở hồng hộc.

“Tất cả quỳ xuống, ai dám đứng lên, chết hết!”

Lâm Ẩn lạnh lùng liếc mắt về phía đội bảo vệ nhà họ Vương và đám con cháu của Đinh Thần Nhất.

Bụp! Tất cả những ai có mặt ở đó đều quỳ xuống, đến cả người không đắc tội Lâm Ẩn như Vương Thừa Càn cũng sợ chết khiếp vì sát khí từ anh, không dám chống lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui