“Đây…”
“Thực lực của thánh tử mạnh như thế sao?”
“Đây là thực lực của thánh tử thánh địa ư?”
Mấy người Tùng Tuyền Tông sợ ngây người.
U Hoàng vang danh biên giới phía Bắc mấy trăm năm thậm chí còn không tiếp được một chiêu của Lâm thánh tử này.
Ngay cả hai Thiên Thần cảnh chạy tới cũng mang sắc mặt khó coi, bọn họ một người là trưởng lão Vô Cực Tông, một người là Thái Thượng trưởng lão Quảng Hàn cung, đương nhiên bọn họ đều biết những việc Lâm Ẩn làm trên hành tinh xanh.
Vốn tưởng rằng dù thực lực Lâm Ẩn không yếu, nhưng hai Thiên Thần trung kỳ bọn họ dù không thể giết chết cũng có thể giữ chân Lâm Ẩn, đợi khi những cao thủ khác tới, Lâm Ẩn sẽ chết chắc.
Nhưng bây giờ Lâm Ẩn hạ gục U Hoàng chỉ với một chiêu, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không nhìn thấu cảnh giới của Lâm Ẩn, Lâm Ẩn còn không coi bọn họ ra gì, khiến bọn họ không biết nên làm sao cho đúng.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu”, Bắc Cực Chân Nhân lạnh lùng nói: “Ngươi giết chết ba sư đệ Vô Cực Tông của ta ở hành tinh xanh, hôm nay không thể để ngươi được sống nữa”.
“Vô Mộng đạo hữu, cùng ra tay với ta, chỉ cần có thể giữ chân Lâm Ẩn nửa canh giờ, đợi khi những cao thủ khác tới, Lâm Ẩn sẽ chết chắc”.
Vô Mộng Chân Nhân gật đầu.
“Vốn tưởng rằng ở hành tinh hoang phế kia sẽ không có tu sĩ mạnh xuất hiện, không ngờ lại có một tên yêu nghiệt như thế”.
“Hơn nữa, hình như Trấn Sơn Hải đột phá Thần Vương kia cũng nhận được truyền thừa trên hành tinh xanh.
“Xem ra sau khi giải quyết chuyện ở Thiên Hoang giới nhất định phải tự mình đến hành tinh xanh một chuyện”.
Vô Mộng Chân Nhân chậm rãi nói.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Đánh hay là không, không đánh thì chúng ta đi đây”.
“Lâm Ẩn, ngươi đừng có kiêu ngạo”.
Bắc Cực Chân Nhân lạnh lùng nói với Chân Thần của U Tuyền Tông: “Các người giải quyết Tùng Tuyền Tông, Lâm Ẩn để chúng ta đối phó”.
“Phải!”
Chân Thần còn lại của U Tuyền Tông liên tục gật đầu, Lâm Ẩn giết chết U Hoàng chỉ với một chiêu, bọn họ thật sự không có can đảm ra tay với Lâm Ẩn, nhưng chỉ ra tay với người của Tùng Tuyền Tông, bọn họ vẫn rất tự tin.
Lâm Ẩn cau mày: “Lăng tông chủ, mọi người rời đi trước đi”.
“Lực lượng chính của U Tuyền Tông đều đang ở đây, trong chốc lát bọn họ cũng không thể ngăn cản được mọi người”.
“Những người này ta có thể đối phó”.
Dẫu sao nơi này cũng là biên giới phía Bắc, nếu những người khác của Vô Cực Tông đến, anh thật sự không có lòng tin có thể bảo vệ người của Tùng Tuyền Tông.
“Đại trưởng lão, ông dẫn đệ tử rời đi trước, ta ở lại với Lâm thánh tử”.
Lăng Thiên Nhai ra lệnh.
“Tông chủ, để nhị trưởng lão dẫn bọn họ đi đi, ta già rồi, liều mạng cũng có thể chắn giúp mọi người”, đại trưởng lão Tùng Tuyền Tông lắc đầu nói.
“Ta là tông chủ, nghe theo ta”, Lăng Thiên Nhai lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!”
Đại trưởng lão nhìn Lăng Thiên Nhai: “Chúng đệ tử theo ta rời đi!”
Đệ tử Tùng Tuyền Tông nhìn thoáng qua Lăng Thiên Nhai, sau đó đi theo đại trưởng lão.
“Ngăn bọn họ lại!”
Một Chân Thần của U Tuyền Tông la lên, tông chủ của bọn họ đã chết, sao có thể mặc cho đệ tử Tùng Tuyền Tông rời đi được.
“Ồn ào!”
Lâm Ẩn cau mày, đánh tới một chưởng.
Chân Thần kia bị một chưởng của Lâm Ẩn đánh bẹp, máu tơi văng tung tóe.
Hai cao thủ Thiên Thần sắc mặt cứng đờ.
“Ầm ầm!”
Hai hơi thở mạnh mẽ phát ra từ trên người hai người.
Mặt trời treo trên không trung, mặt trăng chiếu xuống, hai dị tượng xuất hiện phía sau hai người, hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
“Để ta giết hắn!”
Bắc Cực Chân Nhân cười khẩy, tiến lên một bước.
Soạt!
Cuộn tranh âm dương xuất hiện, chia thành hai cực âm dương treo giữa Lâm Ẩn và ông ta, dù rất nhiều đệ tử U Tuyền Tông không phải lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ Thiên Thần cảnh giao thủ, nhưng vẫn thấy rất chấn động.
“Chỉ thế thôi sao?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Thực lực này của ông còn tệ hơn Vô Kỵ Tán Nhân mà ta giết nữa!”
“Ta không biết ngươi sử dụng thủ đoạn gì giết chết Vô Kỵ sư huynh, Lâm Ẩn, hôm nay chính là giờ chết của ngươi rồi”, Bắc Cực Chân Nhân hừ lạnh, ông ta đánh ra một chưởng, bức tranh như hai thái cực âm dương đè xuống chỗ Lâm Ẩn.
“Ầm ầm!”
Lúc này, dường như cả tinh không như bị đè sập, một thế giới đè xuống từ trong vũ trụ, bao vây Lâm Ẩn ở bên trong, muốn luyện hóa Lâm Ẩn.
Bắc Cực Chân Nhân không dám lơ là một chút nào, ông ta Vô Kỵ Tán Nhân qua lại nhiều năm, biết rõ thực lực của Vô Kỵ Tán Nhân tương đương với mình.
Vô Kỵ Tán Nhân cũng chết trong tay Lâm Ẩn, dù ông ta nói năng thô bạo, nhưng làm việc lại rất cẩn thận, hoàn toàn không dám cứng đối cứng với Lâm Ẩn, chỉ muốn ngăn cản Lâm Ẩn thôi.
Bắc Cực Chân Nhân lộ vẻ vui mừng, Lâm Ẩn bị Âm Dương đồ của ông ta bao vây, dù là cao thủ Thiên Thần hậu kỳ muốn chạy khỏi Âm Dương đồ của ông ta cũng cần không ít thời gian.
Mà ông ta cũng chỉ muốn nhốt Lâm Ẩn lại mà thôi.
“Đạo hữu, có phải quá cẩn thận rồi không?”, Vô Mộng Chân Nhân cau mày hỏi.
Chẳng lẽ hai Thiên Thần trung kỳ bọn họ còn không làm gì được một tiểu bối ư?
“Cẩn thận vẫn tốt hơn, Lâm Ẩn này không đơn giản, chỉ cần giữ chân hắn ở đây được đã là lập công lớn rồi”, Bắc Cực Chân Nhân lắc đầu nói.
Lúc hai người nói chuyện.
“Hừ!”
Trong Âm Dương đồ vang lên tiếng hừ lạnh.
“Rắc”.
Hư không rách ra.
Chân nguyên không thể tưởng tượng nổi xuất hiện từ bên trong Âm Dương đồ, biến thành một dòng lũ chân nguyên đổ thẳng xuống từ trên không trung, đánh về phía hai người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
“Có bản lĩnh đấy!”
Vô Mộng Chân Nhân ngạc nhiên nhìn tới.
Vốn tưởng rằng Lâm Ẩn chỉ là một tiểu bối, hai người cùng ra tay là nể mặt Lâm Ẩn, hơi giống dùng giao mổ trâu giết gà rồi.
Lão cũng biết thực lực của Bắc Cực Chân Nhân, lão cũng không phải là đối thủ, không ngờ hôm nay Lâm Ẩn đánh ra một đòn, ngay cả Bắc Cực Chân Nhân cũng không thể chống lại.
“Để ta thử”.
Vô Mộng Chân Nhân cười khẩy, tiến lên một bước, chớp mắt một cái đã xuất hiện sau lưng Lâm Ẩn, một bàn tay khô gầy xuất hiện từ trong hư không, nhẹ nhàng để lên giữa lưng Lâm Ẩn.
Dù Vô Mộng Chân Nhân là người của Quảng Hàn cung, nhưng không chủ tu công pháp của Quảng hàn cung mà tu luyện công pháp lấy được từ trong di tích lúc trẻ, công pháp của tổ chức sát thủ nổi tiếng ở Thiên Hoang giới mấy vạn năm trước.
Nổi tiếng vì giết người trong vô hình, ám sát từ xa.
Dù là cao thủ Thiên Thần hậu kỳ bị trúng một chưởng này, không chết cũng bị thương nặng.
“Bốp!”
Một chưởng này đánh lên người Lâm Ẩn, Lâm Ẩn run rẩy, anh cau mày, đánh một chưởng về phía sau.
Một chưởng này rất nhẹ, ngay cả hư không cũng không có động tĩnh, nhưng sắc mặt của Vô Mộng Chân Nhân lại thay đổi, lão lùi nhanh về phía sau, nhưng vẫn bị đánh trúng.
“Phụt!”
Vô Mộng Chân Nhân phun ra một ngụm máu tươi.
“Không ngờ thân thể của ngươi lại mạnh như thế?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...