Cố Thanh Ca vừa ra trận đã khiến mọi người phải giật mình.
Ngay cả Lâm Ẩn cũng không thể không thừa nhận dù là tướng mạo hay khí chất của Cố Thanh Ca đều áp đảo tất cả mọi người, kể cả mấy người Trương Kỳ Mạt cũng có chỗ không bằng Cố Thanh Ca.
“Ngươi là ai?”
Thánh hoàng Thái Sơ cau mày.
Người có thể ra mặt vào lúc này, chỉ cần không phải ngớ ngẩn thì chắc chắn có chỗ hơn người, không có thực lực cũng có bối cảnh.
“Cố Thanh Ca!”
U Minh Tử nhìn Cố Thanh Ca, ánh mắt nặng nề: “Cố Thanh Ca, cô ra tay cũng phải suy xét đến hậu quả, cô muốn dẫn đến chiến tranh giữa Thái Hạo Tông và Quảng Hàn cung sao?”
“Ngươi mà cũng xứng đại diện cho Quảng Hàn cung à?”
Cố Thanh Ca không thèm nhìn U Minh Tử lấy một cái, đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn: “Trấn tông chủ có quan hệ rất tốt với ông nội ta, lần này ta chỉ đại diện bản thân mình, sẽ ra tay toàn lực, ngươi tìm cơ hội rời đi, đến Triều Thiên cung, có lẽ còn có thể sống sót”.
“Cảm ơn ý tốt của cô”.
Lâm Ẩn gật đầu: “Nhưng mấy tên tép riu thế này có lẽ không cần thiết đâu”.
“Ngươi…”
Cố Thanh Ca nhíu mày, cảm thấy Lâm Ẩn hơi không biết suy nghĩ, nàng ta biết thực lực của Lâm Ẩn không yếu, có lẽ còn mạnh hơn nàng ta một chút, nhưng thánh hoàng Thái Sơ và Coase ở đối diện cũng không phải kẻ yếu, Lâm Ẩn đối mặt với hai người chắc chắn không có phần thắng.
“Ta ngăn cản một người cho ngươi, tự ngươi xem rồi làm gì”.
Nói xong, Cố Thanh Ca chặn giữa thánh hoàng Thái Sơ và Lâm Ẩn, không nói tiếp nữa.
“Tiền bối Coase, chặn Cố Thanh Ca lại, chúng ta cùng ra tay giết chết Lâm Ẩn!”, U Minh Tử thấy thế thì lạnh lùng nói: “Di tích này trông cực kỳ không tầm thường, đợi sau khi giết chết Lâm Ẩn, có được cơ duyên tỏng đó, sau này chưa chắc không thể đột phá Thiên Thần, đến lúc đó, dù Triều Thiên cung không bị tiêu diệt, mọi người cũng không cần phải sợ”.
“Được!”
Coase cũng không nghĩ nhiều nữa, ông ta biết mình đã lên thuyền, dù không ra tay cũng sẽ bị Lâm Ẩn ghi thù, đều không có kết quả tốt, còn không bằng dứt khoát ra tay.
Coase tiến lên một bước, trở tay muốnt rấn áp Cố Thanh Ca.
Sắc mặt Cố Thanh Ca nặng nề, trường kiếm ra khỏi vỏ, trên bầu trời Đông Hải gần như biến thành một vùng mưa kiếm, vô số kiếm khí như tinh quang lấp lánh bao phủ phạm vi nghìn trượng, vây Coase ở giữa.
Nhưng Coase lại như thần sắp xuất thế, ông ta mặc áo choàng trắng, cả người được ánh sáng trắng bao phủ, phất tay một cái đều sẽ đánh tan một vùng kiếm khí, tuy kiếm trận Cố Thanh Ca biến ra có sức mạnh không tệ, dù là cao thủ đỉnh cao Chân Thần cũng rất khó nhanh chóng đột phá, nhưng hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn với Coase.
“Mọi người ra tay đi!”
Coase chậm rãi nói, cũng không nôn nóng.
Thánh hoàng Thái Sơ cũng bước lên một bước, giáp vàng trên người chợt phát sáng, khí thế đáng sợ như ngưng tụ lại thành thực chất, nháy mắt bao phủ trăm trường xung qaunh ông ta.
Trong mắt ông ta có kim quang lấp lóe, di chuyển một bước lập tức xuất hiện ở chỗ cách Lâm Ẩn mười trượng.
Đấm ra một quyền.
“Vừa khéo tôi cũng muốn biết thực lực của mình đã đến bước nào rồi đây?”
Vẻ mặt Lâm Ẩn không thay đổi, quanh người lấp lánh ánh bạc, mang theo tia chớp mờ ảo.
Một giây sau, sắc mặt thánh hoàng Thái Sơ đột nhiên thay đổi, vội vàng lùi về sau.
Ông ta không ngờ mục tiêu của Lâm Ẩn hoàn toàn không phải mình, mà là những võ giả Chân Thần phía sau mình, bây giờ những Chân Thần này hoàn toàn không dám ra tay, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại chủ động tấn công, hoàn toàn không quan tâm đến ông ta, mà muốn đuổi cùng giết tận nhũng Chân Thần này.
Mục tiêu đầu tiên của Lâm Ẩn chính là U Minh Tử.
U Minh Tử nhìn thấy tàn ảnh của Lâm Ẩn, thầm thấy căng thẳng, hai Chân Thần của U Tuyền Tông vội ra tay ngăn cản, còn U Minh Tử thì vội vàng lùi về sau, nhưng vẫn quá muộn rồi.
“Vụt!”
Một ánh sáng màu bạc không thể nào tưởng tượng được, vượt qua mắt nhìn, thậm chí là tư duy của tất cả mọi người đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Như tia sáng lướt qua, cắt nhẹ qua cổ U Minh Tử.
Trên cổ U Minh Tử xuất hiện một đường máu, sau đó đường máu chậm rãi mở rộng, mãi đến khi đầu trên cổ rơi xuống, máu đỏ tuôn rơi.
“A!”
Hai Chân Thần của U Tuyền Tông mở to mắt, U Minh Tử bị giết chết, bọn họ quay lại Thiên Hoang giới chắc chắn không có kết cục tốt, nhưng bây giờ bọn họ cũng hết cách, xoay người bỏ chạy, vì Lâm Ẩn vẫn chưa thôi giết người, chỉ trong mấy giây đã có bốn vị Chân Thần tính cả U Minh Tử bị giết chết.
“Lâm Ẩn, ngươi dám đánh với ta một trận không!”
Thánh hoàng Thái Sơ quát lên.
“Như ông mong muốn!”
Lâm Ẩn xoay người đánh một quyền về phía thánh hoàng Thái Sơ muốn tấn công mình.
“Ầm!”
Quyền chưởng chạm vào nhau, một cơn chấn động vô hình lan ra xung quanh.
Rất nhiều người đang theo dõi cuộc chiến thay đổi sắc mặt, thánh hoàng Thái Sơ và Lâm Ẩn chỉ mới giao thủ đã có u lực như thế, khi nãy có hai Chân Thần đứng quá gần bọn họ, không kịp rút lui, cứ thế bị kéo vào trong dư âm trận chiến của hai người, thân thể vỡ nát, ngay cả thần hồn cũng không trốn thoát.
Cơn chấn động qua đi.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người một vàng một bạc không ngừng va chạm trên không trung, mỗi một lần va chạm đều khiến hư không đổ nát, dù là võ giả Chân Thần cảnh cũng lặng lẽ tránh xa hai người.
“Lộp độp!”
Lúc hai người xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa, sắc mặt thánh hoàng Thái Sơ rất khó coi, khóe miệng có máu tươi chảy ra, bụng xuất hiện một lỗ thủng to, có dòng máu màu vàng óng chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
“Thánh hoàng Thái Sơ là người đứng đầu tinh vực Hoang Mộc đấy! Ông ta tu luyện ‘Hoàng Kim Chiến Thể’, chính là công pháp luyện thể đứng đầu tinh vực Hoang Mộc, cũng không thua kém gì “bí quyết Tinh Thần Luyện Thể” của Triều Tiên cung mà Lâm Ẩn tu luyện, Hoàng Kim Chiến Thể của thánh hoàng Thái Sơ đã đại thành rồi, nói là không hề sợ thần binh, nhưng đối mặt với công pháp có thể dựa vào thân thể áp đảo mọi thứ này, Lâm Ẩn không hề sử dụng thần binh, chỉ nghênh chiến bằng thân thể, chẳng lẽ thân thể của Lâm Ẩn cũng đã đại thành rồi sao?”
Chẳng trách bọn họ ngạc nhiên.
Thánh hoàng Thái Sơ dựa vào thần thông luyện thể này tung hoành khắp thiên vực Tiểu Tông, giao thủ với cao thủ của rất nhiều tinh vực, gần như là bất bại, nhưng lúc này chỉ mới mấy phút đã bị một hậu bối đánh bị thương.
“Lâm Ẩn, chúng ta coi thường ngươi rồi!”
Trong trận đấu, thánh hoàng Thái Sơ nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt nặng nề, ánh vàng bắn ra từ trong mắt tạo thành rất nhiều lỗ thủng nhỏ trong không gian, ông ta nặng nề nói.
Ông ta đang rất tức giận.
Sau khi Hoàng Kim Chiến Thể đại thành, đây là lần đầu tiên ông ta bị thương, còn bị thương không rõ ràng.
Vết thương do cú đấm kia của Lâm Ẩn gây ra, ông ta phải sử dụng rất nhiều tài nguyên mới có thể chữa lành được: “Lâm Ẩn, ngươi hoàn toàn chọc giận bản tọa rồi, hôm nay ta muốn tất cả đệ tử trong tông môn của ngươi đều biến thành tro bụi, còn phải để thần hồn của ngươi vào trong lửa Cửu U, thiêu đốt mười nghìn năm, để xóa đi mối hận trong lòng ta”.
Thánh hoàng Thái Sơ gằn từng chữ, mỗi khi ông ta nói một chữ, ánh vàng trên người ông ta cũng mạnh hơn một phần, cuối cùng biến thành một quầng sáng màu vàng cao ngất trời, bao phủ ngàn trượng xung quanh, trong phạm vi nghìn trượng như biến thành một vùng sáng, vô số pháp tắc tinh quang lạnh lẽo bao trùm cả lĩnh vực.
Lĩnh vực này bao phủ lấy Lâm Ẩn.
Sức mạnh khí huyết đáng sợ dâng lên từ trên người thánh hoàng Thái Sơ, khiến tất cả mọi người trong phạm vi trăm dặm sợ đến vỡ mật, ngay cả Chân Thần cũng phải run sợ.
“Lâm Ẩn…”
Cố Thanh Ca cau mày.
Thực lực của thánh hoàng Thái Sơ vượt ngoài dự liệu của nàng ta, vốn tưởng rằng Coase có tiếng tăm ở thiên vực Tiểu Đông hơn thánh hoàng Thái Sơ thì thực lực sẽ mạnh hơn, bây giờ xem ra Coase chỉ có tiếng mà không có miếng, còn thực lực của thánh hoàng Thái Sơ yếu hơn những người mượn tài nguyên để đột phá cảnh giới Thiên Thần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...