Chàng Rể Cực Phẩm


“Nếu Quảng Hàn cung đã quyết định khai chiến với Triều Thiên cung, thì lần này Lâm Ẩn gặp khó rồi, dù sao nền tảng của Quảng Hàn cung cũng hơn Triều Thiên cung, lại thêm thánh hoàng Thái Sơ và Coase cũng coi như người có tiếng tăm lừng lẫy ở thiên vực Tiểu Đông, hai người này liên thủ, dù là hai chúng ta ra tay cũng khó mà an toàn rút lui, nếu bên cạnh Lâm Ẩn không có cao nhân của Triều Thiên cung đi theo, trận chiến này không chết cũng bị thương nặng”, Cố Thanh Ca từ tốn nói.

Nhận thức của nàng ta với Lâm Ẩn chỉ là trong lời đồn, nàng ta không có ác cảm với Lâm Ẩn, nhưng cũng không có tình cảm gì, sư ông nội của nàng ta có quan hệ không tệ với cung chủ Trấn Sơn Hải của Triều Thiên cung, nếu thấy chết không cứu, sau này ông nội nàng ta đối mặt với cung chủ Trấn Sơn Hải sẽ rất khó xử.

Lâm Tiếu Đường cũng siết chặt hai tay, đứng trong bóng tối.

Gia tộc phía sau anh ta chỉ là một thế lực hạng nhất, dù trước đây trong gia tộc từng xuất hiện Thiên Thầnc ảnh, nhưng đây đã là chuyện từ mấy nghìn năm trước rồi, dù là Triều Thiên cung hay Quảng Hàn cung anh ta đều không đắc tội nổi.

“Nhưng theo lý mà nói, có lẽ Quân Lâm đã biết chuyện cung chủ của Quảng Hàn cung và Triều Thiên cung muốn giao thủ, bây giờ lại không bỏ đá xuống giếng, xem ra trước đây ta coi thường gã rồi”, Lâm Tiếu Đường cười nói.

“Thiên tài chúng ta, ai mà không kiêu ngọa chứ”.

Cố Thanh Ca từ tốn nói: “Ông nội ta có qua lại với Trấn tông chủ, lát nữa ta sẽ ra tay, ngươi cách xa ta ra một chút, nếu không sẽ liên lụy đến ngươi đấy”.

“Ừm!”  
Lâm Tiếu Đường gật đầu.

Cố Thanh Ca là cháu gái ruột của tông chủ Thái Hạo Tông ở phía Đông, cùng là thánh địa, địa vị của Cố Thanh Ca thậm chí còn cao hơn thánh tử, cho dù ra tay, sau này cũng sẽ không có thế lực nào đến gây chuyện, nhưng điều này chỉ giới hạn ở việc Cố Thanh Ca tự mình ra tay thôi, nếu Thái Hạo Tông có những cao thủ khác ra tay, chắc chắn sẽ khiến Quảng Hàn cung có cớ đánh trả, Thái Hạo Tông sẽ không chọn giao thủ với Quảng Hàn cung chỉ vì một Lâm Ẩn.


Dù bây giờ Quảng Hàn cung và Triều Thiên cung không ngừng xung đột, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức ra tay thăm dò thôi, trừ khi chắc chắn có thể tiêu diệt thế lực đối phương, bọn họ sẽ không khai chiến toàn diện.

Một khi khai chiến, sẽ hao tổn rất nhiều tài nguyên.

…  
Đông Hải.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Xung quanh sấm vang chớp giật, biển mây lượn lờ không thôi.

Thánh hoàng Thái Sơ dẫn đầu, Coase đứng bên cạnh ông ta, phía sau bọn họ có mấy chục cao thủ Chân Thần, dù chưa sử dụng chút thần thông nào, chỉ với uy thế đáng sợ thôi đã khiến tâm thần của người trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh rạn nứt.

Người của Long phủ đứng bên cạnh Lâm Ẩn không thể không dựa vào trận pháp của Công Thâu Quyền đã thăng lên Thiên Tiên mới có thể miễn cưỡng chống lại uy thế ngập trời như sóng lớn này.

“Các ngươi nhất định muốn ra tay với ta sao?”  
Lâm Ẩn nhìn người phía sau thánh hoàng Thái Sơ, chậm rãi nói.

“Lâm Ẩn, ngươi không biết thời thế, không biết tốt xấu, nếu ngươi chịu chia miếng bánh lớn phương Đông này, chúng ta sẽ không ra tay với ngươi, nhưng bây giờ đã kết thù, chúng ta cũng sẽ không nương tay nữa, hôm nay ngươi phải bó tay chịu trói, quỳ gối trước mặt lão đệ U Minh Tử dập đầu ba trăm cái, nếu không ta nhất định sẽ san bằng Long phủ, tắm máu nghìn dặm, không để lại một ai!”, Coase lạnh lùng nói.

“Tôn giả Coase, dài dòng với cậu ta làm gì, người như thế không biết kính nể ai, không bằng tiêu diệt cho xong rồi đi tìm kiếm di tích, di tích nơi này có lẽ còn lớn mạnh hơn di tích cao thủ đỉnh cao Chân Thần để lại nữa, có lẽ lần này sẽ có thu hoạch lớn”, một Chân Thần của Thái Sơ Thần Triều lạnh lùng nói.

“Đúng thế!”  
Mấy người ở đây đều là cao thủ hàng đầu của tinh hà, đương nhiên có thể nhìn ra sự lớn mạnh của di tích dưới đáy biển này, trận pháp trong di tích cũng khiến bọn họ thấy khiếp sợ, kể cả Chân Thần không cẩn thận cũng sẽ phải đi đời.

Mà đây còn chỉ là tình huống khi linh khí trên hành tinh xanh vừa mới phục hồi, nếu trận pháp trong di tích này ở thời kỳ đỉnh cao, e rằng cả cao thủ Thiên Thần cũng không xông vào được.

“Nếu các người một lòng muốn chết thì đến đi!”  
Lâm Ẩn đứng tại chỗ, ngoắc ngón tay với cao thủ ngoại vực.

“To gan!”  
Thánh hoàng Thái Sơ mở to mắt, trong mắt có tia chớp lóe qua.


Mấy chục Chân Thần ở phía sau quát lên một tiếng, tranh giành nhau ra tay, muốn giết chết Lâm Ẩn để lập công.

Trong cái nhìn của bọn họ, nhiều người như vậy cùng nhau ra tay chắc chắn sẽ không có sơ suất, hơn nữa dù là lấy lòng thánh hoàng Thái Sơ và Coase hay có thể kết thân với Quảng Hàn cung, bọn họ đều thích.

Ầm ầm!  
Trong số mấy chục Chân Thần chỉ có gần một nửa ra tay, nhưng sức mạnh kia vẫn vô cùng đáng sợ.

Không gian cao vạn trượng tựa như thiên hà bị vỡ đê, nguyên khí và kim quang khuấy động bắn mạnh trong hư không, thần thông pháp thuật biến thành bàn tay thật to đè xuống từ trên không trung, tựa như muốn nghiền nát không gian chỗ mấy người Lâm Ẩn đứng vậy.

“Trò trẻ con”.

Lộ Uyên và lão Long Vương vừa muốn ra tay, Lâm Ẩn đã bước ra một bước.

Lâm Ẩn chắp ngón tay thành kiếm, kiếm quang vô tận xuất hiện, biến thành ánh sáng lấp lánh, cuối cùng kiếm quang biến thành chín ánh bạc, chém về phía hai ba mươi Chân Thần kia.

“Vụt vụt vụt!”  
Trong hư không…  
Kiếm quang như mưa sáng rực chẳng khác nào thần long trên chín tầng mây, chín con rồng bạc được đắm mình trong tinh quang, không ngừng di chuyển qua rất nhiều Chân Thần.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, gần như mỗi một ánh bạc xuất hiện sẽ có một vị Chân Thần bị giết chết.

Chỉ trong nháy mắt.


Đã có chín vị Chân Thần ngã xuống.

“Shh!”  
Sắc mặt Coase trở nên cứng đờ, U Minh Tử thì sợ hãi đến mức tay cũng run rẩy.

Lúc này mới bao lâu trôi qua, không ngờ thực lực của Lâm Ẩn đã phát triển đến mức này rồi.

“Đây là kiếm pháp của Kiếm Các ta!”  
Một trưởng lão của Kiếm Các giật mình la lên, trong mắt đầy vẻ hưng phấn, chiêu kiếm này của Lâm Ẩn là từ kiếm kinh của Kiếm Các bọn họ, ông ta cũng biết sau khi các chủ tiền nhiệm của Kiếm Các bị cậu Ẩn giết chết, Liễu Bạch Y đã đích thân cầm kiếm kinh đến xin lỗi.

Ông ta biết Lâm Ẩn biết kiếm kinh, vốn cho rằng kiếm kinh của Kiếm Các ông ta chẳng là gì với công pháp của các thế lực trong tinh hà, nhưng bây giờ xem ra chỉ là tu vi của bọn họ không đủ thôi.

Kiếm kinh chỉ có thể chém phá một vùng hồ nước trong tay bọn họ vào tay cậu Ẩn lại có năng lực có thể dời sông lấp biển, một đám cao thủ hoành hành ở tinh hà lại không thể tiếp được một chiêu.

“Một đám vô dụng, không đỡ nổi một đòn!”  
Thánh hoàng Thái Sơ hừ lạnh, dưới vẻ mặt lúng túng của mọi người, ông ta tiến lên một bước, trong tay phát ra tinh huy màu vàng sáng lấp lạnh, đè xuống bên dưới:  
“Để bản
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui