'Giọng điệu thật hùng hồn’.
Lâm Ẩn thầm rùng mình, đương nhiên anh biết tiên nhân ghi bên trên không thể nào là cách gọi người trên Nhân Tiên ở hành tinh xanh.
Anh quan sát tỉ mỉ bản đồ, bản đồ chính là chỗ gần rừng Ma Quỷ trên hành tinh xanh, chỗ tiến vào vách núi này cũng được đánh dấu.
Lâm Ẩn cau mày, tấm bản đồ này chỉ vị trí của tiên thổ, không hề nhắc đến tình huống của thứ trong tiên thổ.
“Trong di tích không có thứ gì khác à?”
Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Chúng tôi thật sự chỉ lấy được một tấm bản đồ, tấm bản đồ này của tôi là sao chép lại, bản gốc ở trong tay người của Thái Sơ Thần Triều”, cụ tổ Hắc Phong biết gì đều nói hết, không dám giấu diếm.
“Thái Sơn Thần Triều chính là tông môn mạnh nhất trong tinh vực Hoang Mộc chúng tôi, có khoảng ba cao thủ Chân Thần, lần này cũng có hai vị nửa bước Chân Thần đến hành tinh xanh của các cậu, trong đó thánh tử của Thái Sơ là đỉnh cao nửa bước Chân Thần, nhân vật có thể đấu một trận với Chân Thần”.
“Hai chúng tôi phụng mệnh đến đây đuổi giết Thanh Trích Tiên, mấy người thánh tử Thái Sơ đã ở trong tiên thổ rồi”.
Lâm Ẩn nhíu mày.
Không ngờ trong bảy tông môn lại có một cao thủ như thế, tuy thực lực của Thái Sơ Thần Triều không sánh bằng thánh địa, nhưng e rằng không hề yếu hơn những tông môn hạng nhất như U Tuyền Tông hay Man Thần Tông, nếu anh mạo muội chạy đến, e rằng một mình cũng khó đấu lại nhiều người.
“Ồ?”
Vào lúc Lâm Ẩn đang suy nghĩ, vô số tiên quang và ma khí bắt đầu giao nhau, từng tia ma khí cuồn cuộn mang theo hơi thở lâu đời bốc lên từ sâu trong lòng đất tựa như sương mù, bỗng ngưng tụ thành từng con tiên thú ma vật mạnh mẽ, chém giết trên không trung, những ma vật này yếu nhất cũng có tu vi Địa Tiên, mạnh nhất thậm chí còn có thực lực đỉnh cao Thiên Tiên.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
“Đây chính là cơ duyên lớn đó, đạo hữu cứ đến chỗ tiên ma giao chiến là sẽ biết thôi”, cụ tổ Hắc Phong lấy lòng nói.
Lâm Ẩn nghẹ vậy thì bước ra một bước.
Cụ tổ Hắc Phong đuổi sát theo sau, ông ta không dám có hành động khác thường, sợ nếu khiến Lâm Ẩn nghi ngờ, ông ta sẽ không thể sống qua khỏi hôm nay.
Hai người nhanh chóng đi tới bên dưới chỗ tiên thú và ma vật giao thủ.
Những ma vật tiên thú kia như không thấy hai người, vẫn chém giết trên không trung, thỉnh thoảng có tiên thú ma vật bỏ mạng, biến thành chất lỏng rơi xuống.
Cụ tổ Hắc Phong đột nhiên hút một cái, mấy chục giọt chất lỏng đã bị ông ta hút vào trong miệng, ông ta ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện.
‘Không ngờ tu vi lại tăng lên’.
Lâm Ẩn tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ mới một lúc mà anh lại cảm nhận được rõ ràng chân nguyên trong người cụ tổ Hắc Phong mạnh hơn một chút, dù không phải rất nhiều, nhưng đến cảnh giới của bọn họ, vốn dĩ muốn tiến thêm một bước đã vô cùng khó khăn rồi, mỗi khi tiến thêm một bước đều phải tốn rất nhiều thời gian, nếu với tiến độ này, chỉ cần một năm một người sẽ có thể từ nửa bước Chân Thần tu luyện tới đỉnh cao nửa bước Chân Thần, cô đọng thân thể và thần hồn lại làm một, chỉ cần lĩnh ngộ pháp tắc sẽ có thể bước vào cảnh giới Chân Thần.
“Phù!”
Lâm Ẩn không chần chừ nữa, toàn lực thúc giục bí quyết Chu Thiên Tinh Thần, một lỗ hổng lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, chất lỏng vô tận trong không trung điên cuồng chảy vào chỗ trống phía sau Lâm Ẩn như nước biển vỡ đê, gần như mỗi giây mỗi phút, Lâm Ẩn đều chịu đựng linh khí truyền vào gấp nghìn vạn lần bình thường, đến cuối ngay cả tiên thú ma vật đang chiến đấu trên không trung cũng bị anh hút vào người.
Loại chất lỏng này rất kỳ lạ, tựa như linh khí tinh khiết nhất, cho dù là tiên thú hay ma vật, bị hút vào trong người cũng đều biến thành chất lỏng.
“Nơi này đúng là thánh địa tu luyện”, Lâm Ẩn nói xong thì chợt cau mày.
Dường như linh khí nơi này mang theo một năng lực kỳ lạ, ngay cả bình cảnh bí quyết Tinh Thần Luyện Thể anh đang tu luyện cũng buông lỏng, mơ hồ tiến thêm một bước.
Cái này rất ghê gớm.
Phải biết rằng thân thể của anh đã tu luyện đến trình độ có thể so với Chân Thần, dưới tài nguyên vô tận ở Triều Thiên cung hai mươi năm cũng đã đạt tới mức độ càng đáng sợ hơn.
Vốn tưởng rằng chỉ sau khi đột phá đến cảnh giới Chân Thần mới có cơ hội đột phá lần nữa, không ngờ lại tìm được bước ngoặt ở đây.
Cụ tổ Hắc Phong ở một bên cũng trợn mắt há mồm.
Linh khí của nơi này quá tinh khiết, ngayc ả ông ta cũng chỉ có thể luyện hóa mấy chục giọt chất lỏng một lần, hơn nữa ông ta cũng đã thấy thánh tử Thái Sơ tu luyện nhờ cơ duyên, một lần cũng chỉ có thể hấp thụ mấy chục giọt chất lỏng, nhưng bây giờ lỗ hổng sau lưng Lâm Ẩn một lần hấp thụ hơn mấy chục nghìn giọt, mạnh hơn bọn họ vô số lần.
“Người này không thể đối đầu, chỉ có thể kết bạn’.
Cụ tổ Hắc Phong thầm nghĩ, lặng lẽ di chuyển xa trăm trượng, cách Lâm Ẩn xa hơn một chút mới bắt đầu tu luyện, bọn họ đã đến tiên thổ được ba tháng, đây cũng mới chỉ là lần thứ hai ông ta gặp được cơ duyên thế này, phải quý trọng cơ hội.
Lâm Ẩn vừa tu luyện vừa cúi đầu suy nghĩ.
Trong tiên thổ có bí mật lớn, có lẽ liên quan đến ma thi trong lòng đất kia, có lẽ ma thi bị trấn áp bên dưới tiên thổ còn lâu đời hơn trong tưởng tượng của anh và Ảnh Tử nữa, rất có thể cũng không phải kỷ nguyên này, mà là Ma Tộc lâu đời từ mấy chục nghìn năm trước thậm chí là lâu hơn thế, mà tác dụng của tiên thổ là tinh luyện ma khí trong ma thi, tạo điều kiện cho người đời sau tu luyện.
‘Chẳng lẽ nơi này là chỗ để một thế lực lớn nào đó bồi dưỡng hậu bối, nhưng không biết vì sao mà thế lực kia bị suy sụp, nơi này cũng trở nên vô cùng hoang vu’.
Trong đầu Lâm Ẩn xuất hiện một suy nghĩ.
Mãi đến nửa canh giờ sau, khi tiên thú ma vật trên trời đều biến mất, chỉ trong vòng nửa canh giờ, thân thể của anh đã mạnh hơn được một phần, mà chân nguyên và thần hồn trong người cũng mạnh hơn một chút.
“Bao lâu mới có một lần cơ duyên như thế?”
Lâm Ẩn hỏi cụ tổ Hắc Phong.
“Cái này tôi cũng không biết, đây là lần thứ hai tôi gặp trong ba tháng qua”, cụ tổ Hắc Phong vội nói.
“Chẳng lẽ còn phải đợi thêm ba tháng ư?”, Lâm Ẩn cau mày.
Anh có thể cảm nhận được cơ duyên để mình trở thành Chân Thần ở ngay tại đây, chỉ cần có thêm hai lần cơ duyên như thế, anh sẽ có thể bước vào cảnh giới Chân Thần, đến lúc đó dù Chân Thần của Ma Tộc có đến, anh cũng không cần phải sợ.
.