Chàng Rể Cực Phẩm


      “Dương Diệu Quang, Lâm Huyền Đồ coi mày như đời sau của mình, truyền công pháp cho mày, cho mày vô số tài nguyên, không ngờ mày lại giết ông ấy để có cơ hội tiến vào bảy tông môn, đúng là điên mà”, Triệu Khánh bị hai người vây công vẫn không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:  
      “Cụ ông Lâm Huyền Đồ thật sự bị mù rồi”.

      Trong mắt rất nhiều người sáng lên.

      Một vài người hơi có tuổi đều biết những gì Triệu Khánh nói là thật, còn thế hệ trẻ tuổi bây giờ mới biết có chuyện xưa nhiều khúc mắc như thế.

Bây giờ Triệu Khánh để lộ chuyện này trước mặt mọi người, tiếng tăm của hai người xem như hoàn toàn bị xấu đi rồi.

      “Đây chỉ là một
và bị thương, bây giờ những người này muốn khơi đống tro tàn, chúng tôi nhất định không cho phép”.

      Lại một võ giả thế hệ trước của liên minh võ đạo phương Đông bước ra, đánh một chưởng về phía Ninh Khuyết.

      “Tà ma ngoại đạo, người người phải tiêu diệt”.

      Mười mấy võ giả Thần cảnh đồng thời nhảy xuống từ trên đài cao, cao thủ của bốn gia tộc lớn trên tỉnh ngoài người nhà họ Trần không ra tay thì những người khác đều nhằm vào người Ninh Khuyết dẫn đến.

      “Vù!”  
      Lúc này hiện trường vô cùng hỗn loạn, những người bình thường đều lặng lẽ bỏ chạy về phía thang máy, nơi này là tầng một trăm mấy, dù là võ giả bảng Thiên té xuống thì cũng tan xác, chứ đừng nói là những võ giả dưới bảng Thiên kia.

      “Anh Lâm, chúng ta mau đi thôi, thần tiên đánh nhau tai bay vạ gió, chúng ta còn không chịu nổi một cái tát của những cao thủ này ấy chứ”, Trần Cảnh Trạch kéo Lâm Ẩn muốn chạy xuống tầng.


      Nhưng Lâm Ẩn vẫn không nhúc nhích.

      “Anh Lâm?”  
      Lúc này Trần Cảnh Trạch mới nhận ra người anh em mình mới quen chắc chắn là người có tu vi, dù thiên phú anh ta bình thường nhưng từ nhỏ xuất thân từ thế lực lớn, nhận được không ít tài nguyên, bây giờ cũng có tu vi bảng Nhân, nhưng lại không thể kéo được Lâm Ẩn chẳng có chút tu vi nào.

      “Rốt cuộc anh là ai?”  
      Trần Huyền Phong bảo vệ Trần Cảnh Trạch ở sau lưng mình, nhìn Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.

      Rõ ràng anh ta đã xem Lâm Ẩn như một người không có mục đích tốt.

      “Nếu tôi nói tôi là đồng bọn với bọn họ, các anh sẽ làm thế nào?”  
      Lâm Ẩn chỉ vào mấy người Ninh Khuyết, cười nói.

      “Anh Lâm, đừng đùa như thế”, Trần Cảnh Trạch vội nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, dù tôi cũng khâm phục Lâm Ẩn, nhưng lúc này không thể nói những lời như thế được, sẽ chết đấy!”  
      Nhưng đã quá muộn rồi, Lâm Ẩn nói chuyện không nhỏ, người xung quanh vẫn nghe thấy, bọn họ đều xuất thân từ thế lực lớn, gặp chuyện như vậy cũng không hoang mang lắm, cũng không ít người cho rằng bây giờ những dư nghiệt này của nhà họ Lâm vẫn có thể nhảy nhót là vì những tôn giả kia không ra tay, nếu có tôn giả ra tay, áp đảo bọn họ chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.

      “Không ngờ ở đây còn có một dư nghiệt của nhà họ Lâm, chẳng trách tôi thấy con nhóc này hơi quen mắt, hóa ra là em gái của Tưởng Lâm An, tôi đã thấy hình rồi”, Thẩm Long ra vẻ bừng tỉnh.

      “Xử lý hai người này có lẽ sẽ có chút công lao nhỉ”.

      Dứt lời, Thẩm Long tiến lên một bước, nhằm vào Lâm Ẩn.

      Hậu bối của mấy thế lực khác cũng vội vàng xông về phía Lâm Ẩn, thầm thấy hối hận vì sao không nắm bắt một cơ hội để thể hiện tốt như thế.

      Ầm!  
      Nhưng một giây sau, những người nhào tới đều bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.

      Lâm Ẩn cũng hơi ngạc nhiên.

      Vốn dĩ anh muốn giết chết đám giun dế này luôn, nhưng không ngờ anh còn chưa ra tay đã có người ra tay trước.

      “Bố?”  
      “Bố làm gì thế?”  
      Hai anh em Trần Huyền Phong và Trần Cảnh Trạch cũng đều rất ngạc nhiên, không biết vì sao bố của bọn họ lại ra tay vào lúc này.

      “Hầy!”  
      Trần Phong thở dài một tiếng, nhìn hai đứa con trai nói: “Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm.


Những người này nói gì mà nhà họ Lâm là tà ma ngoại đạo, bố nhớ năm đó, nhà họ Lâm và núi Long Hổ chính là người bảo vệ Long Quốc chúng ta, chẳng lẽ vì bọn họ biến mất nên bị xem là tà ma ngoại đạo sao? Nhà họ Lâm vốn dĩ có công lao hiển hách với Long Quốc chúng ta, bây giờ lại bị những người này nói xấu”.

      “Chỉ khổ cho hai anh em các con, lần này có lẽ là trận chiến cuối cùng của bố con chúng ta”.

      Sau câu này, trên mặt ba người đều lộ vẻ bi thương, khi nãy Trần Phong không ra tay với dư nghiệt của nhà họ Lâm.

Có lẽ sẽ bị những thế lực khác nhằm vào, nhưng bây giờ Trần Phong lại thẳng thừng ra tay bảo vệ một dư nghiệt của nhà họ Lâm, nhà họ Trần nhất định sẽ gặp tai họa ngập đầu.

      Bầu không khí trong hội trường hơi kỳ lạ.

      Những thế lực đến đây lần này trên cơ bản đều là thế lực của tỉnh Giang Nam, cũng có rất nhiều người biết những gì Trần Phong và Triệu Khánh nói đều là thật.

      Nhưng lúc này bọn họ cũng không dám tỏ thái độ, phía sau bọn họ còn có gia tộc thế lực, bọn họ cũng không muốn vì kích động mà khiến cả gia tộc chết theo giống Trần Phong.

      Thậm chí còn có người kêu gào: “Nhà họ Trần cấu kết với dư nghiệt nhà họ Lâm, đáng chết!”  
      “Đúng thế, mấy năm nay nhà họ Trần vẫn luôn có liên lạc với dư nghiệt của nhà họ Lâm, nên bắt tất cả bọn họ lại, rút gân lột da.

      “Tưởng Nguyệt đúng không, đợi sau chuyện này tôi nhất định phải thưởng thức mùi vị của cô cho đáng”, Thẩm Long đứng dậy, lau máu tươi trên khóe miệng, cười xấu xa nói.

      “Đủ rồi”.

      Một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện ở trung tâm của hội trường.

Mọi người không biết anh xuất hiện như thế nào, tựa như đột nhiên xuất hiện vậy.

      Bóng người đó xuất hiện, lạnh lùng cất lời:  
      “Vở kịch này cũng nên kết thúc rồi”.


      Lúc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

      Dù là bốn tôn giả Thiên Tiên cũng cau mày nhìn bóng người màu đen quay lưng về phía bọn họ kia, sắc mặt nặng nề.

      Ngay cả bọn họ cũng không phát hiện người nọ xuất hiện như thế nào.

      Còn mấy người Ninh Khuyết, Tạ Viễn thì mang ánh mắt vô cùng phức tạp, trong ngạc nhiên còn tràn đấy vui mừng.

      Vốn dĩ người này sẽ không xuất hiện nữa, hoặc là người này xuất hiện bọn họ đã không còn ở đây, không ngờ người này lại đến một cách bất ngờ như vậy, bất ngờ đến mức bọn họ trở tay không kịp.

      “Chuyện gì vậy?”  
      “Cậu ta đi qua bằng cách nào?”  
      “Không biết, trông người nọ không hề có hơi thở võ đạo, nhưng cũng có thể là di chuyển nhanh qua”.

      Người xung quanh không hiểu vì sao, chẳng lẽ người này cũng là một cao thủ trong các dư nghiệt của nhà họ Lâm.

      “Là ai?”  
      Rất nhiều cao thủ của tỉnh Giang Nam đều nổi giận, trong mắt Tống Dương và Dương Diệu Quang bắn ra ánh sáng sắc bén, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Ẩn.

      Bọn họ đông người như vậy, còn có bốn tôn giả tọa trấn, muốn trấn áp dư nghiệt của nhà họ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui