Lâm Ẩn đứng tại chỗ cười không nói gì.
Anh đã sớm nhận ra trên đài có mấy người quen, ngoài Trần Cửu Dương đã là đỉnh cao Nhân Tiên thì Liễu Bạch Y đã là đỉnh cao Địa Tiên cũng ở trong đó, lão che giấu tu vi không thể hiện ra bên ngoài, ngoài Lâm Ẩn ra, e rằng những người khác đều cho rằng lão chỉ có thực lực Địa Tiên sơ kù.
Còn Tống Dương và Dương Diệu Quang đều là võ giả thiên tài của liên minh võ đạo phương Đông từng được anh đưa vào bí cảnh Bồng Lai tu luyện.
Còn cô gái đeo mặt nạ, được gọi là đệ nhất mỹ nhân Nhan tiên tử kia, anh cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng cô gái này chỉ mới mười chín tuổi, anh đã rời hành tinh xanh tận hai mươi năm, chắc chắn không phải người quen cũ của anh.
“Được rồi”.
Lúc này, một Thần cảnh trên đài lên tiếng.
“Bây giờ bắt đầu tuyển chọn, mọi người thay nhau lên võ đài, chiến đấu theo nhóm hai người, chúng tôi sẽ dựa vào biểu hiện của mọi người để phán đoán mọi người có tư cách tiến vào tông môn của chúng tôi không”.
Thời đại bây giờ, hoạt động hấp dẫn người ta nhất không phải là thể thao điện tử, cũng không phải bóng đá bóng rổ, mà là đấu võ! Bây giờ trên cơ bản trong đại hội nào cũng có sàn đấu võ, những sàn đấu này đều sử dụng chất liệu đắt tiền, thậm chí còn được một vài thầy trận pháp bày trận pháp, tránh bị cao thủ làm hỏng.
Sàn đấu võ của nơi này là sàn đấu số một Giang Nam, dù là võ giả trên bảng Thiên cũng khó làm hỏng nó.
Bên dưới nhanh chóng có hai người bước vào võ đại, hai người này chỉ có cảnh giới bảng Nhân, nhưng vì có thể tiến vào bảy tông môn nên liều mạng.
“Chỉ một kẻ thấp hèn cũng muốn tiến vào bảy tông môn ư?”, Thẩm Long tỏ vẻ khinh thường.
“Đúng thế, mấy người thấp kém đó trừ khi là người có thiên phú trác tuyệt mới có thể đi vào bảy tông môn, những người này ngay cả bảng Địa cũng chưa đến, lấy đâu ra tự tin lên võ đài vậy?”
“Bọn họ không biết lần này có hai mươi người được tiến vào bảy tông môn, nhưng đã có mười tám người nằm trong chúng ta rồi”.
“Nhưng chúng ta có thể xem như một tuồng xiếc khỉ”.
Con cháu của mấy gia tộc bàn tán xôn xao, ra vẻ như đang xem xiếc khỉ.
Lâm Ẩn đứng tại chỗ, vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ có cô nhóc Tưởng Nguyệt thỉnh thoảng tỏ vẻ giận dữ, nhưng nhìn thấy Lâm Ẩn không lên tiếng cũng không tiện nói gì, cô ấy sinh ra chưa được mấy năm thì bố đã thất thế, không sống dễ chịu được mấy ngày, cho nên vẫn luôn coi mình xuất thân bình dân, bây giờ nhìn thấy bình dân vì một vị trí mà liều sống liều chết, còn rất nhiều người trong đám con cháu nhà giàu này đã được định sẵn là sẽ được vào những tông môn kia, đương nhiên phải khó chịu.
“Người anh em, đây là nỗi khổ của việc không có thiên phú và thế lực”, Trần Cảnh Trạch thở dài nói.
“Trần Cảnh Trạch, anh đừng quên anh xuất thân từ nhà họ Trần, cũng không phải bình dân, đừng cứ đi cùng với đám bình dân này mãi”, Thẩm Long khinh thường nói, hắn đã được quyết định là sẽ vào Phù Sơn Tông rồi, cũng không sợ Trần Huyền Phong, không nhịn được cất tiếng châm chọc.
Dứt lời, Thẩm Long chỉ vào Lâm Ẩn, lạnh nhạt nói:
“Còn có người cũng phải hiểu rõ thân phận của mình, đừng vọng tưởng được bước vào giới không thuộc về mình”.
Thẩm Long nhìn Tưởng Nguyệt bên cạnh Lâm Ẩn, cảm thấy trông khá quen mắt, nhưng cũng không để tâm, nói với Tưởng Nguyệt: “Em gái, đi theo tên nghèo nàn thế này không có tương lai đâu, em có thể suy nghĩ đến việc ngủ với tôi một đêm, dù là linh dược hay là tiền, nhà họ Thẩm của tôi đều không thiếu”.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Tưởng Nguyệt giận đỏ cả mặt.
“Thẩm Long, đây là anh em của tôi, anh tôn trọng một chút đi”, Trần Cảnh Trạch chặn trước mặt Lâm Ẩn, cau mày nói.
“Thẩm Long, đừng có quá đáng”, Trần Huyền Phong cũng lên tiếng.
“Ha!”, Thẩm Long cười khẩy một tiếng, không nói tiếp nữa.
Lúc này vẫn chưa phải lúc ầm ĩ với Trần Huyền Phong, dù gì cũng chưa có người phụ nữ nào hắn muốn ngủ mà không ngủ được cả.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hô chợt vang lên.
.
Truyện Truyện Teen
“Tưởng Lâm An đến rồi!”
Mọi người đều đưa mắt quay đầu nhìn sang, một chàng trai hơn hai mươi tuổi xuất hiện, thẳng thừng tung người lên sàn đấu.
“Tưởng Lâm An của Giang Nam, mong các vị chỉ giáo”.
Lâm Ẩn gật đầu, thiên phú của Tưởng Lâm An tốt hơn bố hắn không ít, tuổi này đã là đỉnh cao bảng Địa, nếu có đủ tài nguyên thì cũng không thua kém gì Trần Huyền Phong, ít nhất cũng là một võ giả bảng Thiên.
Nhìn thấy Tưởng Lâm An, tay Tưởng Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng nhìn về phía Lâm Ẩn mới thấy yên tâm hơn, có một cao thủ như cậu Ẩn ở đây, anh trai của cô ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
“Mọi người ai lên cho anh ta một bài học đây?”, Thẩm Long nhìn mọi người bên cạnh, từ tốn hỏi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng, Tưởng Lâm An là đỉnh cao bảng Địa, ngoài mấy võ giả bảng Thiên kia, hoàn toàn không có ai là đối thủ của Tưởng Lâm An.
Thẩm Long sa sầm mặt, vốn cứ tưởng với địa vị của hắn nhất định sẽ có người đứng ra dạy dỗ Tưởng Lâm An thay mình, không ngờ lại chẳng có một ai trả lời.
“Cậu Thẩm cần gì phải nổi giận, đối phương chỉ là một tên quê mùa, còn cần chúng ta ra tay sao?”, cậu cả Trương Thần của nhà họ Trương hờ hững nói: “Vừa khéo mấy ngày trước có một tên thấp kém nương nhờ nhà họ Trương tôi, bây giờ đã đến lúc để hắn ta ra tay rồi, hai tên thấp kém đánh nhau, không phải càng đáng xem hơn sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Long mới dễ coi hơn một chút, lạnh nhạt hỏi: “Người của anh đáng tin cậy không?”
“Yên tâm”, Trương Thần cười đắc ý nói: “Hắn ta có thực lực bảng Thiên, cũng coi như một con chó ngoan”.
Nói xong, Trương Thần bèn ra lệnh với người bên cạnh.
Người kia liên tục gật đầu, sau đó dẫn một người đàn ông trông rất hung dữ có thực lực bảng Thiên sơ kỳ đi về phía sàn đấu võ.
Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Nguyệt hơi lo lắng.
Một âm thanh đột nhiên truyền vào tai.
“Yên tâm, có tôi ở đây, anh của cô sẽ không sao”.
Lâm Ẩn truyền âm xong thì nhìn về phía võ đài, thật ra nền tảng của Tưởng Lâm An rất vững vàng, tuy không bằng những thiên tài hàng đầu kia, nhưng sau này nếu bồi dưỡng, muốn trở thành đỉnh cao Địa Tiên cũng không thành vấn đề.
Lớn tuổi hơn một chút còn có khả năng bước vào cảnh giới Thiên Tiên.
Mà Tưởng Lâm An cũng không khiến anh thất vòng, dù đấu với một võ giả bảng Thiên sơ kỳ, nhưng hắn vẫn cố thắng được.
Lúc này, Tưởng Lâm An nhìn trên đài với ánh mắt sáng rực, hắn đấu thẳng đối thủ hơn cảnh giới, chắc hẳn đã có tư cách tiến vào bảy tông môn rồi nhỉ.
“Rác rưởi!”
Thẩm Long hét lên với Trương Thần: “Đây là không thành vấn đề mà anh nói à?”
Sắc mặt của Trương Thần cũng hơi khó coi, chỉ có thể nói: “Yên tâm, đợi ra khỏi tòa nhà chọc trời, đầu của người nọ sẽ được đưa đến nhà anh”.
“Có thể giết không phải tôi đã giết từ lâu rồi à? Thằng nhóc này có chút tác dụng với ông nội tôi, vẫn chưa thể giết”, Thẩm Long hừ lạnh nói.
Lúc này, người trên đài cũng bắt đầu bàn tán.
“Tư chất của người này khá ổn, có hy vọng bồi dưỡng thành Địa Tiên”, Nhan tiên tử lạnh nhạt nói: “Nếu mọi người không cần, tôi sẽ nhận người này vào Lưu Quang Tông”.
“Cháu gái, nghe tôi khuyên một câu”, Tống Dương lắc đầu nói: “Thiên phú của người này cũng ổn, nhưng tiếc rằng cậu ta là con trai của Tưởng Kỳ, Lưu Quang Tông của cháu cũng không thể nhận, bảy tông môn đã nhẫn nhịn thuộc hạ của Lâm Ẩn lâu rồi, e rằng sắp ra tay, nếu cháu muốn nhận người này thì chắc không được đâu”.
Dương Diệu Quang hừ lạnh, đứng ra nói:
“Tưởng Lâm An, một dư nghiệt của nhà họ Lâm như cậu lại muốn vào bảy tông môn tôi ư, đừng có nằm mơ nữa”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...