Thẩm Tam Gia sợ đến mức liên tục dập đầu, không ngừng nói: “Cậu Ẩn, em cũng là bất đắc dĩ thôi, anh không xuất quan, nhà họ Lâm và núi Long Hổ biến mất, em cũng không còn cách nào, em còn có già trẻ lớn bé, chỉ có thể dựa vào bảy tông môn thôi!”
Những người còn lại cũng hơi run rẩy quỳ dưới đất, quỳ khắp căn nhà vốn dĩ đã nhỏ này, mấy tên côn đồ bên ngoài cũng sợ đến mức không dám nói lời nào, quỳ xuống đất theo.
Trong mắt bọn họ, Thẩm Tam Gia chính là trời ở thành phố Thanh Vân, bây giờ trời sập rồi.
“Thẩm Tam, anh nói tôi nên xử lý anh thế nào thì tốt đây?”
Lâm Ẩn nhìn Thẩm Tam vẫn không ngừng dập đâu, hờ hững hỏi.
“Cậu Ẩn tha mạng!”
Thẩm Tam Gia cũng không biết nên nói gì, gã cũng không biết Tưởng Kỳ đã nói gì với Lâm Ẩn, chỉ mong Lâm Ẩn có thể niệm tình cảm trước đây, tha cho mình một mạng.
“Nói tôi nghe xem, tình huống gần đây thế nào.”
Lâm Ẩn từ tốn nói.
Tưởng Kỳ cũng không biết nhiều chuyện lắm, còn Thẩm Tam nương nhờ vào bảy tông môn lớn, chắc chắn cũng biết được nhiều chuyện hơn.
Thẩm Tam Gia không dám che giấu, chậm rãi nói lại tình hình của hành tinh xanh hai mươi năm nay.
Theo lời gã, lúc Lâm Ẩn mới bế quan, hành tinh xanh vẫn rất yên bình, lực lượng chính của Ma Tộc bị tiêu diệt, không biết đã trốn ở đâu để lấy lại sức rồi, cả giới võ đạo phương Đông đều nghe theo nhà họ Lâm.
Lúc đó nhà họ Lâm cao thủ đông đảo, Lâm Kình Thương mạnh nhất còn là Địa Tiên hậu kỳ, cao thủ bí cảnh không ra ngoài, đủ để tung hoành trong thiên hạ.
Nhưng mười lăm năm trước, trên núi Lang Gia nổ ra một trận chiến lớn, cả nhà họ Long và cấp cao của Long phủ đột nhiên biến mất toàn bộ, cả núi Long Hổ cũng thế, thiên hạ bắt đầu loạn lạc.
Sau đó bảy tông môn lớn trấn áp cả giới võ đạo trong thiên hạ với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, ngay cả cao thủ của bí cảnh Côn Luân cũng bị chặn bên trong, không thể ra ngoài.
Sau đó.
Thời thế thay đổi, linh khí trên hành tinh xanh điên cuồng dâng lên, xiềng xích của cả hành tinh như được mở ra, dù là dã thú hay cây cỏ cũng bắt đầu mạnh hơn.
Những võ giả chỉ thiếu một chút là có thể đột phá cũng bắt đầu đột phá.
Việc tu luyện của võ giả cũng dễ dàng hơn trước đây không ít, võ giả bảng Thiên trước đây có thể trấn áp một phương xuất hiện như măng mọc sau mưa, kể cả Thần cảnh trong vòng mười mấy năm này cũng xuất hiện không dưới trăm người.
Thậm chí nghe đồn trong một vài đạo chính thống lâu đời của Long Quốc còn xuất hiện cao thủ Nhân Tiên.
Nhưng những người này đều cực kỳ kín đáo, không một ai thể hiện ra với người khác, thiên tài trong liên minh võ đạo phương Đông trước đây vì nhận được không ít tài nguyên của bí cảnh Bồng Lai, cộng thêm việc tu luyện trở nên dễ dàng cũng đều đột phá Thần cảnh.
Lâm Ẩn cau mày.
Thay đổi lớn trên hành tinh xanh hoàn toàn chẳng là gì trong mắt anh, dù hành tinh xanh trở nên mạnh mẽ như trước đây cũng yếu hơn Thiên Hoang giới một chút, bây giờ người có tư cách làm đối thủ của Lâm Ẩn trên hành tinh xanh cũng chỉ có nửa bước Chân Thần của bảy tông môn thôi, tiền đề là bọn họ phải có thực lực bằng với ba người trong vị trí đầu của bảng thiên tài.
Thẩm Tam Gia hết lòng hết dạ kể mọi chuyện cho Lâm Ẩn.
Lúc này có ba bóng người xuất hiện trên không trung của thành phố Thanh Vân, hai người trong đó một người là Thiên Tiên trung kỳ, một người là Thiên Tiên hậu kỳ.
Người còn lại chỉ có tu vi Nhân Tiên, đối mặt với hai cao thủ Thiên Tiên, lão ta không ngừng nịnh nọt.
“Hai vị thượng tiên, mệnh bài của đệ tử tôi bị vỡ, có lẽ bên phía thành phố Thanh Vân này đã xảy ra biến cố, e rằng dư đảng của Lâm Ẩn đã đến rồi”.
Ông lão Nhân Tiên chính là đạo chủ của đạo trường vô cực, cũng là thế lực đầu tiên nương nhờ vào bảy tông môn, cho nên nhận được không ít tài nguyên tốt.
“Đến thì tốt, vừa khéo công pháp luyện thể của Lâm Ẩn kia khá thú vị, đáng tiếc đệ tử của cậu ta không bị bắt, nếu không đã có thể ép cung được rồi”, võ giả Thiên Tiên hậu kỳ cười lạnh nói.
“Không ngờ trên một hành tinh cằn cõi lại có công pháp luyện thể cấp bậc này, ở tinh vực Hoang Mộc chúng ta cũng rất hiếm có”, một Thiên Tiên khác cũng cười nói.
“Hy vọng hôm nay là một con cá lớn xuất hiện, nhiều năm như vậy vẫn không thể giết hết thuộc hạ của Lâm Ẩn, không phải là vì dụ mấy con cá lớn kia ra sao? Đáng tiếc người mạnh nhất trước đây chỉ là một Nhân Tiên là Tạ Viễn, còn bị đánh rắn động cỏ chạy thoát”.
Hai người rất tự tin, trên hành tinh xanh chỉ có một vài Thiên Tiên, hoàn toàn không phải đối thủ của Thiên Tiên trên tinh vực Hoang Mộc bọn họ, hơn nữa hai người cũng là cao thủ nổi tiếng ở tinh vực Hoang Mộc, dù là Lâm Ẩn trong truyền thuyết xuất hiện, bọn họ cũng tự tin có thể xử lý.
“Ở hướng Nam!”
Võ giả Thiên Tiên hậu kỳ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nói.
Dứt lời, hai người lập tức biến mất không còn tăm hơi, đạo chủ của đạo trường vô cực chỉ có thể nhắm mắt đi theo.
“Cậu Ẩn, có người đến”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên nhìn về phía Bắc, nhỏ giọng nói.
“Không sao, giữ bọn họ lại lâu như vậy, không phải để đợi mấy con cá lớn đến sao?”, Lâm Ẩn từ tốn nói.
Thẩm Tam Gia cảm thấy lạnh lẽo.
Gã đã sớm ra lệnh nếu một tiếng không thấy mình trở về phải lập tức báo với bảy tông môn, không ngờ Lâm Ẩn không giết bọn họ cũng là vì câu cá.
“Ở trong căn nhà bên dưới”, võ giả Thiên Tiên hậu kỳ lạnh lùng nói.
“Ra tay đi!”
Võ giả Thiên Tiên trung kỳ cũng lạnh lùng nói: “Nếu cả một chiêu của tôi bọn họ cũng không tiếp được thì cũng không phải cá lớn gì, để tôi đến thăm dò bọn họ.”
Nói xong, ông ta giơ tay lên, một chưởng ấn vô cùng lớn xuất hiện trên không trung, đập xuống khu vực bên dưới.
Ở trong mắt bọn họ, người trên hành tinh xanh cũng giống như giun dế vậy, tiện tay giết chết mấy người cũng không phải chuyện to tát gì.
Oành!
Một âm thnah thật lớn vang lên, bên dưới tràn ngập bụi mù.
“Cứ thế kết thúc rồi sao?”
Võ giả Thiên Tiên trung kỳ hơi tiếc nuối nói.
Dưới một chiêu của ông ta, ông ta không hề cảm nhận được chút chân nguyên chấn động nào, xem ra bên dưới chỉ là mấy con tép riu, chết rồi thì thôi.
Song khi bụi mù tan hết, lộ ra tình cảnh bên dưới.
“Ơ?”
Bọn họ nhìn thấy bên dưới dù có mấy căn nhà sụp xuống, nhưng không hề có thương vong gì, một vài cư dân rời khỏi căn nhà rách nát, khó tin nhìn cảnh này.
Căn nhà của
bay xa mấy trăm trượng, thất khiếu chảy máu, đập xuống đất như không có xương.
“Trương Sách của Phù Sơn Tông!”
“Lưu Nguyên của Hắc Phong Tông!”
“Xin chào Lâm đạo hữu”.
Hai Thiên Tiên gật nhẹ đầu với Lâm Ẩn, không hề để tâm đến cái chết của đám người Thẩm Tam Gia, bọn họ nhìn Lâm Ẩn từ tốn nói: “Lâm đạo hữu, chúng tôi xin nói thẳng, chỉ cần cậu đưa công pháp ra đây, bảy tông môn chúng tôi bảo đảm không làm phiền cậu, cũng không tính toán chuyện cậu làm ra trước đây”..