Chàng Rể Cực Phẩm


Sau khi ba người rời đi, bèn chia tay nhau trong dãy núi Tuyệt Hàn.

Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên ở lại dãy núi Tuyệt Hàn bế quan.

Còn Trần Long Tượng thì về thành Bán Nguyệt báo tin cho Tô Hi và Bạch Sư Đường.

Lâm Ẩn ngồi xếp bằng trong một hang đá.

Chỉ nhìn thấy…
Theo Thiên Châu chuyển động, từng tia linh khí như dòng nước lạnh tập trung về phía Lâm Ẩn từ bốn phương tám hướng.

Mỗi một hô hấp của Lâm Ẩn đều tạo ra tiếng vang như sấm nổ, như cá voi uống nước, cắn nuốt lấy linh khí thiên địa tỏa tra từ bên trong Thiên Châu.

Những linh khí này vừa tiến vào trong người anh đã biến thành chân nguyên, di chuyển nhanh bên trong.

Khí lạnh vô hình tản ra từ trên người Lâm Ẩn, chậm rãi đóng băng cả hang đá.

Độ Mệnh Kiếm Tiên mở ra một hang đá cách hang đá của Lâm Ẩn mười trượng, cũng bế quan trong đó, nhưng Lâm Ẩn bế quan càng lâu, phạm vi khí lạnh vô hình ngày càng rộng, bây giờ đã trực tiếp đóng băng phạm vi mười dặm xung quanh, khiến lão ta không thể không lùi thêm mười dặm.

‘May mà không bế quan ở thành Bán Nguyệt, nếu không những người bình thường kia thê thảm rồi’.
Độ Mệnh Kiếm Tiên nhìn khí lạnh có mặt khắp nơi trước mắt, cảm thấy hơi hoảng sợ, bây giờ dòng khí lạnh trong phạm vi mười dặm này ngay cả cao thủ Thiên Tiên cũng không chịu được, hoàn toàn có thể sánh với dòng khí lạnh không tiêu tan trong dãy núi Tuyệt Hàn.

“Ầm ầm!”
Trong hang núi của Lâm Ẩn như có một con cụ thú viễn cổ thức tỉnh, trong nháy mắt tạo ra sóng to gió lớn.


Một cơn chấn động vô hình phát ra từ trong hang núi, lay động về xung quanh, Độ Mệnh Kiếm Tiên liên tục lùi về sau, tránh ra xa, dòng khí lạnh này rất mạnh, lão ta cũng không dám dính vào.

Trong hang núi.

Nguyên khí xung quanh Lâm Ẩn cuồn cuộn như bão táp.

Không biết đã bao lâu trôi qua, người Lâm Ẩn run lên, một khí thế mạnh mẽ dâng lên từ trên người hắn.

“Đột phá rồi!”
Tâm trạng của Độ Mệnh Kiếm Tiên ở bên ngoài rất phức tạp, lần đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Ẩn, Lâm Ẩn chỉ là một hậu bối có thực lực ngang bằng lão ta, nhưng bây giờ, thực lực của Lâm Ẩn đã vượt xa lão ta rồi.

Lúc này, Lâm Ẩn trong hang núi cuối cùng cũng mở mắt ra.

“Cuối cùng cũng đột phá rồi, quả không hổ là Thiên Hoang giới, nếu ở trên hành tinh xanh muốn đột phá đến nửa bước Chân Thần cần ít nhất năm mươi năm nữa, việc phải làm bây giờ là củng cố tu vi, sau đó trở lại hành tinh xanh, giết sạch Ma Tộc trên tinh lộ!”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, sắc bén như thanh kiếm.


Thành Bạch Sư, Nam Hoang.

Lâm Ẩn mặc áo bào đen, tóc đen xõa ngang vai, hơi thở vô cùng bình thường, đi vào trong tòa thành này của Nam Hoang như một người bình thường.

Anh đã bế quan suốt năm tháng, khi anh và Độ Mệnh Kiếm Tiên quay lại thành Bán Nguyệt, bên trong thành Bán Nguyệt đã không còn náo nhiệt như trước, trở nên không khác thành Trấn Nam là mấy.

Còn Tô Hi và Trong Long Tượng đã rời đi, bọn họ chỉ để lại một bức thư rồi trở về thành Bạch Sư luôn.

Từ trong thư Lâm Ẩn được biết Bạch Sư Đường đã xảy ra chuyện lớn, Tô Hi lo lắng chuyện trong Bạch Sư Đường nên vội vàng trở về thành Bạch Sư, Trần Long Tượng cũng vội vàng đi theo.

Trong thành Bạch Sư thỉnh thoảng có võ giả đi ngang qua bọn họ.

Nhưng sắc mặt của những võ giả này đều hơi nghiêm túc, bước đi vội vã, như đang tránh né gì đó.

“Chuyện gì thế này?”
Lâm Ẩn cau mày.

“Lúc trước thành Bạch Sư rất phồn hoa, có thể sánh bằng với thành Bán Nguyệt lúc xuất hiện bảo tàng, không ngờ lúc này lại trở thành như thế”, Độ Mệnh Kiếm Tiên thở dài.

Lão ta kéo một võ giả Thần cảnh lại dò hỏi.

“Các ngươi không biết à? Ba tháng trước, người của mấy tông môn lớn bên phía Nam Hoang chúng ta đột nhiên ra tay với Bạch Sư Đường, Đường chủ Tô không đấu lại nên bị bắt, ngoài Tô Hi tiểu thư ra thì mấy trăm người của dòng chính Bạch Sư Đường không một ai trốn thoát, tình cảnh rất thê thảm”.

Võ giả kia hơi tức giận nói: “Đường chủ Tô là một người tốt, Bạch Sư Đường cư xử cũng nhân từ, những tán tu chúng ta lấy được một vài nguyên liệu đến Bạch Sư Đường bán, bọn họ đều trả giá cao hơn nơi khác một phần, bây giờ tài nguyên chúng ta liều mạng có được cũng không biết bán cho ai thì tốt, Bạch Sư Đường tốt biết mấy!”
“Cái gì?”
Lâm Ẩn nhướng mày.


Anh biết thân phận của Trần Long Tượng không đơn giản, có Trần Long Tượng, đáng lẽ Bạch Sư Đường nên vững như Thái Sơn mới đúng, sao mấy tông môn Nam Hoang này lại dám ra tay với Bạch Sư Đường chứ?
Anh thầm đoán không biết có liên quan đến tài nguyên mình có được ở dãy núi Tuyệt Hàn không, nhưng lại không dám chắc chắn.

“Hầy, ta tận mắt nhìn thấy tình cảnh lúc đó đây.

Không chỉ có mấy thế lực có quan hệ tốt với Bạch Sư Đường trong thành Bạch Sư cũng bị những người kia xử lý, mấy ngày đó cả thành Bạch Sư máu chảy thành sông, chỉ có một vài nhân vật lớn không bị giết, bị nhốt trong tổng bộ của Bạch Sư Đường, như đang đợi ai đó mắc câu vậy”.

Võ giả lắc đầu nói.

“Xem ra là như thế!”
Trên cơ bản Lâm Ẩn đã có thể chắc chắn chuyện này là nhằm vào mình, bước ra một bước, bay về phía phủ thành chủ.

Đợi đến khi võ giả kịp phản ứng, Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên đã biến mất không còn tăm hơi, trong tay võ giả thì có thêm một viên đan dược, hắn ta giơ đan dược lên mũi ngửi một cái, sắc mặt thay đổi, thấy xung quanh không có ai, vội vàng cất đan dược rồi nhanh chóng rời đi.

“Hy vọng không phải người của U Tuyền Tông ra tay”.

Ánh mắt Lâm Ẩn vô cùng lạnh lẽo.

Dù anh và người của Bạch Sư Đường chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng nếu là U Tuyền Tông ra tay thì chắc chắn là vì anh, nếu vì anh mà một thế lực tốt bị liên lụy thì có lỗi lắm.

“U Tuyền Tông không dám tùy tiện ra tay ở Nam Hoang đâu, Nam Hoang chính là thiên hạ của Man Thần Tông”.

Độ Mệnh Kiếm Tông nhỏ giọng nói.

Mỗi nơi đều có quy tắc của mình, nếu U Tuyền Tông tự ra tay đối phó với một thế lực hạng hai của Nam Hoang thì chắc chắn sẽ trêu chọc tới Man Thần Tông.

Hai người di chuyển rất nhanh, chỉ mới mấy bước đã đi tới tổng bộ của Bạch Sư Đường.

“Ai?”
Hộ vệ canh gác trong bóng tối vô cùng cảnh giác, lại thêm Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không che giấu, lập tức bị hộ vệ phát hiện, những hộ vệ này có hơi thở sắc bén, rõ ràng là võ giả Nhân Tiên cảnh.


Nhưng Lâm Ẩn hoàn toàn không để ý đến bọn họ, đi thẳng vào trong tổng bộ của Bạch Sư Đường, trầm giọng nói: “Không phải các người muốn dụ tôi mắc câu sao?”
“Ngươi là ai, sao lại tự tiện xông vào nơi này, không biết nơi này bây giờ là cấm địa à? Hay ngươi có quen biết với những kẻ còn sót lại của Bạch Sư Đường”, Hai Thiên Tiên rời khỏi nội điện của Bạch Sư Đường, sắc mặt nghiêm túc.

Lâm Ẩn quan sát, không phải người anh từng gặp ở dãy núi Tuyệt Hàn.

“Ồn ào”.

Lâm Ẩn nhẹ nhàng búng tay một cái.

Áp lực vô hình kéo đến, ép một người trong đó thành bọt máu, kẻ còn lại rất hoảng sợ, lập tức lấy thần binh ra, biến thành một tia sáng trắng chạy thục mạng.

“Giữ lại một mạng của ông là muốn biết một vài thứ, ở trước mặt tôi mà cũng muốn chạy trốn à?”
Lâm Ẩn hừ khẽ một tiếng.

Anh không hề động đậy, nguyên khí trong mấy nghìn trượng xung quanh lập tức ngưng tụ, võ giả Thiên Tiên chạy ra ngoài và mấy chục hộ vệ chạy vào đều bị đóng băng ngay tại chỗ.

Lâm Ẩn duỗi tay phải, võ giả Thiên Tiên bị đóng băng ngã xuống đất, khối băng vỡ ra.

“Phụt!”
Võ giả Thiên Tiên phun ra một ngụm màu tươi, trên mắt là vẻ sợ hãi.

“Ngươi muốn cái gì?”
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui