“Xẹt!”
Kiếm quang sáng rực chém ra từ trong tay Lâm Ẩn như một cây búa bổ trời, tung hoành trong hư không, chém lên làn sóng vô hình.
Làn sóng đủ để phá núi, đánh sụp nửa tòa thành, khiến mấy chục nhìn người biến thành tro bụi bị chém ra làm đôi.
Kiếm quang rực rỡ thế như chẻ tre, dễ dàng bổ đôi làn sóng, còn chém ba Địa Tiên và pháp khí trên người bọn họ đứt ra làm hai.
“A! A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thần hồn của ba người muốn chạy trốn dưới kiếm quang đều bị đánh nát.
Bạch Vũ há hốc mồm, vốn dĩ hắn ta còn thấy nghi ngờ với thực lực của cao thủ bí ẩn trước mắt, cho rằng dù cao thủ này có mạnh hơn nữa cũng không bằng ông nội của mình, nhưng bây giờ hắn ta không thể không thừa nhận cao thủ bí ẩn trước mắt có thực lực áp đảo Địa Tiên trung kỳ thậm chí là hậu kỳ, hoàn toàn không phải Địa Tiên bình thường có thể đấu lại.
Dù là những cao thủ đỉnh cao Địa Tiên kia cũng chưa chắc là đối thủ của anh.
Cao thủ đỉnh cao Địa Tiên trong cả bí cảnh Côn Luân có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ từng ghi chép lại mười mấy người, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người nữa.
Nhưng ít nhất bây giờ người này có lợi với hắn ta.
“Tiền bối, người trong gia tộc của tôi còn đang bị người của hai nhà Thanh Kiền tấn công, mong tiền bối giúp đỡ, nhà họ Bạch tôi sẽ có hậu tạ”, Bạch Vũ muốn quỳ xuống, nhưng đầu gối lại bị một sức mạnh vô hình nâng lên, cao thủ bí ẩn kia nói:
“Vừa khéo tôi có chút thù oán với nhà họ Kiền, lần này cùng giải quyết luôn!”
Nói xong, anh bước ra một bước, đã xuất hiện chỗ cách đó trăm trượng, Bạch Vũ thấy thế thì vội đuổi theo.
Lúc này, trong trận chiến của ba người Bạch Thành Cuồng, Bạch Thành Cuồng không hề phòng ngự, hoàn toàn có thái độ giết được người nào hay người đấy, cộng thêm sự bùng nổ của bí thuật, không ngờ hai cao thủ Địa Tiên lại bị yếu thế dưới ông.
Trên người cả ba đều có vết thương, nhưng rõ ràng Bạch Thành Cuồng bị thương nặng hơn, tay trái của ông đã biến mất, trên bụng cũng bị thủng một lỗ to.
Hai người khác dù trông rất chật vật, nhưng cũng không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng.
“Ông ba!”
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Vũ nói với Lâm Ẩn: “Tiền bối, cứu ông ba của tôi với”.
“Yên tâm!”
Lâm Ẩn gật đầu, tiến lên một bước.
“Cháu trở về làm gì!”
Bạch Thành Cuồng nhìn thấy Lâm Ẩn, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, mắng Bạch Vũ một tiếng.
“Cậu là ai?”
Ông tư Kiền và Thanh Hòe nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc, vốn cứ tưởng nhiệm vụ lần này đã chắc chắn thành công, nhưng không ngờ giữa chừng lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện.
Nếu Bạch Vũ đã dẫn người thần bí này tới thì Địa Tiên của hai nhà Thanh Kiền không thể nào còn sống được nữa, có thể giải quyết bốn Địa Tiên trong thời gian ngắn như thế, thì hai người bọn họ phải liên thủ mới có thể làm được.
“Cậu đối đầu với hai nhà Thanh Kiền chúng tôi có nghĩ tới hậu quả chưa?”, Thanh Hòe lạnh lùng hỏi.
Dù không biết thực lực của người trước mắt, nhưng lão tin với thực lực của mình và ông tư Kiền, Bạch Thành Cuồng có gần như tàn phế, thì bọn họ thắng chắc.
“Nhà họ Kiền và nhà họ Thanh ghê gớm lắm sao?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay tôi cũng muốn xem thử cái giá khi đối đầu với hai nhà các người đấy”.
Truyện Ngôn Tình
Nghe thấy Lâm Ẩn nói thế, sắc mặt hai người đều thay đổi, Lâm Ẩn này hoàn toàn không coi hai gia tộc bọn họ ra gì.
“Muốn đối đầu với hai nhà Thanh Kiền chúng tôi, tôi cũng muốn xem thử cậu có bao nhiêu bản lĩnh!”
Ầm ầm!
Thanh Hòe gào lên một tiếng, thần quang lấp lánh bao phủ cả người, chớp mắt một cái đã xuất hiện trên đầu Lâm Ẩn, một cái vuốt rồng dài hơn ba mươi trượng tựa như vuốt thần của Vân Long trên chín tầng mây giáng xuống, chèn ép về phía Lâm Ẩn, vuốt rồng chưa đến, khí thế che trời lấp đất đã kéo đến.
Vân Long giương vuốt!
Dù Lâm Ẩn cũng không thể không thừa nhận Thanh Hòe sử dụng chiêu Vân Long giương vuốt này rất thuần thục, dù là anh sử dụng cũng chưa chắc có được uy thế như Thanh Hòe.
Không phải uy lực anh tạo ra yếu hơn Thanh Hòe, mà nếu dưới tình huống thực lực ngang nhau, uy lực anh sử dụng Vân Long giương vuốt chắc chắn không bằng Thanh Hòe.
Hơn nữa Thanh Hòe thân là Địa Tiên hậu kỳ, tu luyện vất vả ba trăm năm, tu vi đáng sợ không phải Địa Tiên bình thường có thể sánh bằng.
“Phá!”
Nhưng Lâm Ẩn không sợ hãi mà còn vui vẻ, lần này trước khi đến nhà Hiên Viên, anh không định để lộ thân phận, anh không biết chuyện trận đấu ở Bồng Lai của mình có truyền đến bí cảnh Côn Luân không, không thể sử dụng tuyệt chiêu nổi tiếng của mình.
Ánh sáng xanh bao phủ cả người anh, trong mắt có thần quang lấp lóe, ngón tay thành kiếm, chỉ vào không trung, từng tia kiếm khí chém về phía vuốt rồng.
Kiếm Khí Ngưng Tơ!
“Ầm!”
Vuốt thần va chạm với từng tia kiếm khí.
Trong hư không lập tức vang lên tiếng nổ vang, vô số kình khí càn quét về bốn phương tám hướng, đẩy Bạch Vũ và Bạch Thành Cuồng ra xa.
“Ầm!”
Chân nguyên trong người Lâm Ẩn vô cùng mạnh mẽ, dù không sử dụng tuyệt chiêu nổi tiếng, chỉ ra tay bằng Kiếm Kinh của Kiếm Môn trong thế giới thường cũng khiến Thanh Hòe bay ngược ra ngoài, đánh ngã mười mấy cây to, tạo ra một cái hố đất vô cùng lớn.
Ông tư Kiền ở bên cạnh thì thừa thế ra tay, một ngọn lửa màu vàng xuất hiện trên ngón tay lão ta, biến thành một con quạ vàng, lướt ngang hư không tấn công Lâm Ẩn.
Trên người quạ vàng không có chút nhiệt độ, nhưng sắc mặt Lâm Ẩn lại trở nên nặng nề.
Ngọn lửa này trông thì bình thường không có gì lạ, nhưng tiếng chuông báo động lại vang lên trong lòng anh, thân thể của anh đã đạt tới mức độ vạn kiếp bất diệt rồi, thứ có thể khiến anh thấy sợ chắc chắn không đơn giản.
“Không ngờ ông tư Kiền lại sử dụng thực lực Địa Tiên hậu kỳ dung hợp với kỳ vật máu quạ vàng, cậu cẩn thận đấy!”, Bạch Thành Cuồng la lên.
Kỳ vật là thứ người từ đỉnh cao Địa Tiên lên Thiên Tiên mới có thể luyện hóa, truyền thừa đến bây giờ, kỳ vật trong vương tộc hoàng tộc bọn họ cũng không nhiều, không ngờ bây giờ nhà họ Kiền lại đưa kỳ vật cho ông tư là Địa Tiên hậu kỳ, quan trọng là ông tư Kiền còn luyện hóa rồi.
“Quay lại!”
Lâm Ẩn quát khẽ.
Ngón tay thành kiếm, chỉ ra một lần nữa.
Những tia kiếm khí dài mấy chục trường dưới ngón tay Lâm Ẩn tựa như một sợi dây câu, khẽ run một cái, quạ vàng bay tới lập tức bị chém nát vụn.
Nhưng ngọn lửa trên người nó thật sự không tầm thường, lúc kiếm khí Lâm Ẩn bắn ra chạm vào ngọn lửa không ngờ cứ thế bốc cháy.
Nhanh chóng cháy lan về phía Lâm Ẩn, tốc độ quá nhanh, Lâm Ẩn cũng không kịp cắt đứt liên kết với kiếm khí, ngọn lửa đốt lên đầu ngón tay của anh.
“Ồ!”
Lâm Ẩn than khẽ một tiếng, ngón giữa anh trong nháy mắt đã bị ngọn lửa kỳ lạ kia làm cháy mất một đốt, lộ ra xương trắng dưới máu thịt, nhưng trong nháy mắt, máu và thịt lại xuất hiện lần nữa.
“Con quạ vàng lửa này cái gì cũng đốt được, không cứng đấu cứng được đâu!”.
- -------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...