Chàng Rể Cực Phẩm

"Mấy người đến đây làm gì?" Ngô Dương nói không chút khác sáo.

Ngô Dương dùng ánh mắt hờ hững nhìn mấy người kia, nhưng trong lòng đã thấy nghi ngờ.

Chu Tuyết Cần là con gái của cụ lớn nhà họ Chu, còn là chị gái của vợ Trương Hồng Hiên, là người có thể đả động đến cụ lớn nhà họ Chu, cũng là một trong nhân vật đại biểu trong phương diện kinh doanh của nhà họ Chu, có tiếng tăm khá lớn trong giới doanh nhanh ở thành phố Thanh Vân này, được nguoiwff ca tụng là đóa hoa trong giới kinh doanh Thanh Vân.

Mà Tôn Giản là em trai của Tôn Hằng, luôn chạy việc vặt giúp Tôn Hằng ở trong nhà họ Tôn, cũng là người lúc trước giúp Tôn Hằng quản lý tập đoàn bất động sản Hải Dương ở Thành Bắc.

Ngô Dương từng nghe nói túi tiền của nhà họ Tôn, tức tập đoàn bất động sản Hải Dương đã bị Tưởng Kỳ nuốt trọn, Tôn Hằng còn chịu thiệt cực lớn ở trong tay Tưởng Kỳ, tiền mất tật mang, danh tiếng cũng bị bôi xấu theo.

Nghe nói cuối cùng hắn còn không chịu lấy tiền chuộc vợ mình là Trương Tử Ngưng về nữa, làm Trương Hồng Quân phải đưa ra năm mươi triệu, hắn mới chịu móc ra năm mươi triệu còn lại để chuộc Trương Tử Ngưng về.

Mà Ngô Dương cũng khá để ý đến Tưởng Kỳ kia, cảm thấy rất hứng thú, bỗng dưng lại mọc đâu ra một người như vậy.

Tưởng Kỳ là một nhân vật nổi tiếng mới nổi lên trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải này, được xưng là Tưởng Kỳ giàu sụ của Thanh Vân! Tiền vốn trong tay dồi dào đến mức không tài nào tưởng tượng được, nắm trong tay vốn lưu động đến vài tỷ, đi khắp nơi mở rộng đường làm ăn, khuếch trương quy mô, thủ đoạn giải quyết công việc lại cao siêu, dưới tay còn có Tần Phú Quý của Thành Bắc, một nhân vật lẫn lộn trong cả hai giới trắng đen.

Gần đây đã nổi tiếng khắp nơi trong giới kinh doanh Đông Hải này, lên như diều gặp gió.


Tên nhóc Tôn Hằng kia vừa ăn quả đắng trong tay Tôn Hằng, vậy mà giờ còn lòng dạ đến giật dây tình hình ở tập đoàn Trương thị?

"Chủ tịch Ngô, chúng tôi đã thu mua quá năm mươi phần trăm cổ phần cùng một lượng lớn sản nghiệp, công xưởng và cửa tiệm của tập đoàn Trương thị rồi, cả cổ phần của các cổ đông nhỏ bọn tôi cũng đã thu mua sạch về tay. Tôi thấy, anh nên nhường ghế chủ tịch lại rồi." Tôn Giản rất xấu xí, cười nói một cách âm hiểm.

"Ồ, Tôn Giản, cậu với Tôn Hằng dám ra tay với tập đoàn Trương thị à? Biết tập đoàn Trương thị do ai đầu tư không?" Ngô Dương lạnh giọng lại nói: "Đến Tưởng Kỳ còn có thể đánh Tôn Hằng đến mức ê chề mặt mũi ở thành phố Thanh Vân này mà còn chẳng dám trả thù. Cậu cảm thấy Ninh thị của Đông Hải không làm được à?"

"Khụ khụ, chủ tịch Ngô à, anh hiểu lầm rồi, nhà họ Tôn chúng tôi chỉ là đồng lòng với các nhà khác mà thôi, không có ý định nhằm vào anh." Tôn Giản nói rất khiêm nhường, cậu ta dám liên hợp ba gia tộc lớn lại để thu mua cổ phần, nhưng không dám một mình nhằm vào Ngô Dương, như vậy tính chất đã thay đổi, sự việc sẽ bị xé ra to mất!

"Đúng vậy, ba gia tộc lớn chúng tôi đều đồng lòng cả." Vương Tử Văn nói rất thong thả: "Sự nghiệp của tập đoàn đá quý Trương thị không ngừng phát triển, chúng tôi rất coi trọng nó, mọi người cùng làm giàu với nhau, chẳng lẽ không được sao?"

"Chủ tịch Ngô, tất nhiên chúng tôi sẽ không nuốt cổ phần của Ninh thị, anh vẫn có thể chia hoa hồng như thường. Nhưng phải rời khỏi vị trí chủ tịch, trở thành ủy viên ban quản trị để ăn lãi." Chu Tuyết Cần nói rất nghiêm túc.

Trương Kỳ Mạt ngồi một bên nhìn mấy người này đang tạo thế khó, cô khẽ nhíu mày lại, láng máng cảm thấy chuyện không đúng lắm.

Quá rõ ràng rồi, bác cả Trương Hồng Quân có quan hệ với nhà họ Tôn, vợ của bác ba Trương Hồng Hiên xuất thân từ nhà họ Chu nên cũng có quan hệ với nhà đó, chắc chắn là mời viện trợ từ ngoài vào.

Mà Vương Tử Văn không biết tại sao cũng góp phần vào, quyết liên hợp lại với nhau để tranh quyền điều hành tập đoàn đá quý Trương thị về tay.


"Ha ha, chỉ dựa vào mấy người mà cũng đòi có tư cách chia chung một bát cơm với Ninh thị sao?" Ngô Dương cười khẩy rồi nói, anh ta đi theo tổng giám đốc Ninh Khuyết, có cảnh nào mà chưa từng thấy qua.

"Chủ tịch Ngô oai phong lắm! Cả ba gia tộc đều có người ra mặt mà cậu còn cứng miệng vậy à?"

Lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên.

Một người đàn ông trung niên mặc vest tím sẫm, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm, đang bước thong dong đi vào, nhìn Ngô Dương rất đăm chiêu.

"Tổng giám đốc Vương, anh đến rồi!" Trương Hồng Hiên nói với giọng nịnh nọt.

"Vương Quốc Khang? Tổng giám đốc Vương! Uống trà đi nào!" Trương Hồng Quân cũng nịnh bợ thêm.

Phải biết, Vương Quốc Khang là nhân vật nồng cốt thứ hai của nhà họ Vương! Tiền tài quyền thế rất lớn, là người đã nắm được một phần cán cân của nhà họ Vương.

Vương Quốc Khang không thể so sánh được với mấy cậu ấm sắp thừa kế của các nhà quyền thế khác, ông ta đã nhịn ở vị trí cậu chủ nhà họ Vương hai mươi mấy năm rồi, giờ đã thành chủ gia đình thứ hai của nhà họ Vương!

"Vương Quốc Khang, ông cũng tới?" Ngô Dương khẽ nhíu mày lại, anh ta không thèm để ý đến ba người Vương Tử Văn này, nhưng đây là Vương Quốc Khang, quả thật ông ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Vân, cũng là một trong số ít người có tư cách thương lượng gới tổng giám đốc Ninh - Ninh Khuyết.


"Chủ tịch Ngô, lâu lắm rồi không gặp. Lần trước nghe Tử Văn nói cậu bảo muốn mời tôi đến nói chyện?" Vương Quốc Khang nói với giọng điệu hung hãn, nhưng đang hỏi tội.

Ngô Dương chỉ là thư ký quản lý của Ninh Khuyết, ngay cả Ninh Khuyết ông ta cũng đã móc nối được không ít quan hệ, nên hẳn sẽ không e ngại gì Ngô Dương.

"Đúng là tôi nói, sao vậy?" Ngô Dương nói rất hờ hững.

"Ha ha." Vương Quốc Khang cười lạnh: "Ngô Dương, cổ phần của tập đoàn Trương thị tôi đã mua rồi, bây giờ cậu không có tư cách ngồi trên ghế chủ tịch nữa đâu. Cậu có thể tời khỏi tập đoàn Trương thị được rồi đấy. Bên phía tổng giám đốc Ninh - Ninh Khuyết, tôi sẽ đánh tiếng hỏi thăm sau."

Nhà họ Vương cùng Ninh thị Đông Hải có làm ăn qua lại với nhau, ông ta tin chắc một chuyện nhỏ như vậy sẽ không đến mức khiến Ninh Khuyết trở mặt với mình.

Nói xong, Vương Quốc Khang khoát tay, đoàn luật sư kinh tế vội lấy một tập hồ sơ đưa đến.

"Ngô Dương, xem hợp đồng hồ sơ cùng chứng nhận cổ phần này đi." Vương Quốc Khang làm vẻ trêu tức mà nói.

"Không cần xem!" Vẻ mặt Ngô Dương trở nên khó coi, trầm giọng xuống bảo: "Được lắm, Vương Quốc Khang, ông chờ xem!"

Nói xong, Ngô Dương đứng dậy, mang theo bộ mặt lạnh lùng rời khỏi phòng họp, ở lại đây cũng không

còn nghĩa lý gì, đám người đó đã ngầm dàn xếp trong bóng tối, cả cổ phần cũng mua hết rồi.


Rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh, Ngô Dương lấy điện thoại ra, đang định gọi cho sếp Lâm thì lại do dự, cuối cùng đổi sổ, gọi cho tổng giám đốc Ninh Khuyết.

Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong mà còn xin sếp Lâm giúp đỡ, e là phía bên tổng giám đốc Ninh Khuyết sẽ trách tội mình, trước tiên cứ xin chỉ thị của tổng giám đốc Ninh Khuyết đã.

"Ngô Dương đấy à, sao thế?" Đầu bên kia điện thoại, Ninh Khuyết hỏi.

"Tổng giám đốc, phía tập đoàn đá quý Trương thị sếp Lâm giao phó cho đã xảy ra chút chuyện, tình hình này tôi không xử lý được, muốn xin chỉ thị từ ông..." Ngô Dương nói rất nghiêm túc.

Trong phòng làm việc của hội đồng quản trị.

Vẻ mặt Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên rất đắc ý, ra vẻ rất hãnh diện, đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Vương Quốc Khang, cố gắng nịnh bợ bưng trà đưa nước, không ngừng a dua.

"Tổng giám đốc Vương, ông đáng gờm quá, vừa ra tay là ngay cả tên chướng mắt của tập đoàn Ninh thị Đông Hải cũng phải ngoan ngoãn cút đi." Trương Hồng Hiên o bế, cười nói với vẻ nịnh nọt không dứt,

"Ngô Dương thôi mà. Cho dù Ninh Khuyết đến cùng phải nể mặt tôi ba phần!" Vương Quốc Khang cười lạnh một tiếng, bắt đầu ăn nói xốc nổi.

"Phải vậy chứ! Danh tiếng của tổng giám đốc Vương có người nào mà không biết?" Trương Hồng Quân cũng nịnh bợ theo.

Phải biết rằng ngay cả thông gia của ông ấy, bố của Tôn Hằng - người đứng hàng thứ tư thứ ba ở nhà họ Tôn, mà cũng không có thế lực lớn như Vương Quốc Khang. Mà khỏi nói tên Tôn Hằng kia cũng chẳng đáng tin mấy, lần trước đã suýt bán con gái của mình đi, còn bắt mình hộc ra năm mươi triệu, là một tên chẳng đáng tin cậy, lần này chỉ cần có thể ôm được đùi của Vương Quốc Khang thì coi như đã phát đạt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui