Chàng Rể Cực Phẩm


Lâm Ẩn ngồi trên dị thú, Tông Huyền thì cưỡi ngựa đi phía sau cách anh không xa, càng đến gần Thanh Thủy thành Tông Huyền càng to gan hơn, đã không trốn tránh anh nữa, thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, thậm chí còn nhìn anh với vẻ khiêu khích.

Mấy người trong đội buôn còn chưa đến cổng thành thì đã có hai người chạy nhanh tới, sau khi thấy rõ cách ăn mặc của hai người, Tông Huyền mừng như điên.

“Hai sư huynh, tôi ở đây!”

Tông Huyền kích động giơ tay.

Hai người chạy nhanh đến nhìn thấy Tông Huyền thì cũng dừng bước, đứng trước đội buôn.

Hắc Báo thấy trang phục trên người bọn họ thì thầm thấy căng thẳng, đây là trang phục riêng của Huyễn Lôi tông ở Thanh Thủy thành, dù các gia tộc thế lực trong Thanh Thủy thành không mạnh lắm, nhưng Huyễn Lôi tông chắc chắn là một thế lực to lớn, đứng đầu vùng này.
Tông chủ của Huyễn Lôi tôi là một tán tu mạnh, có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, được người đời xem là một trong mười Địa Tiên mạnh nhất của bí cảnh Côn Luân.

Lúc đó lão ta sáng lập Huyễn Lôi tông, hấp dẫn vô số tán tu gia nhập, bây giờ chỉ cao thủ Địa Tiên đã có ba người, càng khỏi nói đến tông chủ đỉnh cao Địa Tiên đang ở trong thời kỳ mạnh nhất, các thành trì gần đó không dám trêu vào Thanh Thủy thành đều vì sự tồn tại của Huyễn Lôi tông.

Nhưng Hắc Báo không ngờ Tông Huyền lại là đệ tử của Huyễn Lôi tông, đây là chuyện các gia tộc lớn của Hắc Sơn thành đều không biết.

“Tiền bối, nhất định đừng xảy ra mâu thuẫn với bọn họ”.


Hắc Báo nhỏ giọng nói.

“Chỉ cần mấy người họ không trêu vào tôi, đương nhiên tôi sẽ mặc kệ bọn họ!”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.

“Tiền bối, ngài không biết đó thôi, bọn họ là đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, chúng ta không thể đắc tội được, dù là cụ ông nhà họ Hắc tôi nhìn thấy đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.
Tuy ngài là thiên tài, nhưng nơi này là địa bàn của Huyễn Lôi tông, tông chủ của bọn họ có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, một trong mười Địa Tiên mạnh nhất của Côn Luân đấy”, giọng điệu của Hắc Báo hơi lo lắng, sợ Lâm Ẩn hiếu thắng không biết suy nghĩ thiệt hơn.

Một tông môn lớn như Huyễn Lôi tông, dù mới sáng lập không lâu, nhưng bọn họ đâu đắc tội nổi.

Lúc này, hai nam đệ tử của Huyễn Lôi tông cất lời: “Sư đệ, nếu đã đến Thanh Thủy thành thì đi bái kiến sư tôn với chúng tôi đi, sư tôn còn đang đợi cậu ở tông môn đấy”.

“Cảm ơn hai sư huynh đã đến đón tôi”.

Tông Huyền không dám thất lễ với hai đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, dù hắn đã được trưởng lão Địa Tiên kia của Huyễn Lôi tông nhận làm để tử thân truyền, nhưng dù sao cũng chưa nhập môn: “Nhưng mà, trong đội buôn này có một tên gian trá, mấy ngày trước không những lừa bịp trưởng bối trong gia tộc tôi còn đánh tôi bị thương nặng nữa, mong hai sư huynh có thể ra mặt cho tôi”.

“Tông Huyền…”

Hắc Báo vừa giận vừa sợ, nhưng đối mặt với hai đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, lão hoàn toàn không dám lỗ mãng.

“Ồ? Còn có chuyện như thế à?”

Hai đệ tử của Huyễn Lôi tông đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý nở nụ cười, tiến lên một bước nhìn kỹ những người trong đội buôn, cuối cùng thì nhìn vào Lâm Ẩn.

Lúc những người khác trong đội buôn nhìn về phía bọn họ, ít nhiều đều mang theo chút sợ hãi, chỉ có chàng trai tóc trắng trước mặt không coi bọn họ ra gì.

“Chính là người này, anh ta lừa người của Hắc Sơn thành chúng tôi, nói mình là con cháu của gia tộc lớn, hai sư huynh kiến thức rộng rãi, có từng nghe nói đến danh tiếng của người này không?”, Tông Huyền nói.

“Không biết cậu đến từ thế lực nào, dù là vương tộc hay hoàng tộc đều có qua lại với Huyễn Lôi tông của tôi, đừng để xảy ra xung đột không đáng có”, đệ tử lớn hơn nói với giọng điệu nặng nề

“Tôi đến từ thế lực nào, các người vẫn không xứng biết đâu, mau tránh ra!”, Lâm Ẩn lạnh lùng đáp.

Lúc này đã có không ít người tụ tập trước cổng thành, vì hai đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông chặn đường, bọn họ cũng không dám mạo muội vào thành, sợ đắc tội với Huyễn Lôi tông, nên đều đứng gần đó, thấy một chàng trai tóc trắng khinh thường Huyễn Lôi tông thì đều tỏ vẻ sợ hãi.

“Chàng trai tóc trắng này là ai?”


“Chưa từng gặp, chẳng lẽ là đệ tử chân truyền của tông môn lớn hay dòng chính của vương tộc hoàng tộc, đệ tử của lão quái vật nào đó?”

Người vây xem xì xào bàn tán.

“Đúng là to gan!”

Đệ tử nhỏ tuổi hơn của Huyễn Lôi tông nổi giận, tiến lên một bước muốn ra tay.
Nhưng sư huynh của gã lại duỗi tay ngăn cản, lắc đầu nói: “Sư đệ, chúng ta đi bái kiến sư tôn trước, chuyện bên này tối nay hẳn giải quyết”.

Đệ tử nhỏ tuổi hơn lùi về, nhìn Lâm Ẩn với vẻ châm chọc: “Ranh con, tốt nhất cậu thật sự có bản lĩnh, nếu không cậu dám khiêu khích Huyễn Lôi tông của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu không thể ra khỏi Thanh Thủy thành, đợi tôi từ tông môn ra ngoài, xem tôi có đánh gãy tay chân của cậu, ném cho lợn ăn không”.

Nói xong, hai đệ tử nhanh chóng đưa Tông Huyền bay về phía xa.


Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Hắc Báo mới thở dài một tiếng: “Tiền bối, chúng tôi không biết Tông Huyền xin vào Huyễn Lôi tông bao giờ, còn tưởng nhà họ Tông chỉ đưa cậu ta đi để có thêm kiến thức thôi, tiền bối, ngài mau đi đi, tôi biết thực lực của ngài không tầm thường, nhưng trong Huyễn Lôi tông còn có Địa Tiên tọa trấn nữa!”

Những người khác trong đội buôn cũng theo bản năng tránh xa Lâm Ẩn, như đứng gần anh thì sẽ bị liên lụy vậy.

Thấy cảnh này, Lâm Ẩn nhếch môi cười nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta tạm biệt từ đây đi”.

Vốn dĩ anh còn muốn mượn đội buôn của Hắc Sơn thành để không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng nếu đã thế, anh đi một mình cũng chẳng sao.

Nói xong, Lâm Ẩn bèn tiến lên, xuất hiện bên dưới cổng thành, sau mấy bước thì biến mất tăm.


“Hầy!”

Thấy Lâm Ẩn đi mất, Hắc Báo thở dài một tiếng, lão không thể làm chuyện lấy oán trả ơn, bây giờ chỉ mong Huyễn Lôi tông không tìm thấy Lâm Ẩn sẽ không trút giận lên bọn họ.

Huyễn Lôi tông không xây dựng trên núi như những tông môn khác, mà xây luôn ở trong Thanh Thủy thành.

Cả phía nam của Thanh Thủy thành đều là nơi ở của Huyễn Lôi tông, đệ tử của Huyễn Lôi tông chỉ có mấy nghìn người, bình thường thành Nam cũng không sầm uất như thành Bắc, Đông và Tây.

Hai đệ tử của Huyễn Lôi tông dẫn Tông Huyền đến nơi rồi xoay người rời đi.

Đi chưa được bao xa, đệ tử trẻ tuổi hơn không phục hỏi: “Sư huynh, sao khi nãy anh lại cản em, thằng ranh kia không lớn tuổi lắm, dù cậu ta có bối cảnh gì thì nơi này cũng là Thanh Thủy thành, chúng ta xử lý cậu ta có ai dám nói gì à?”

“Hồ đồ!”, sư huynh quát khẽ: “Sư đệ kia của chúng ta có thực lực đỉnh cao Thần cảnh, chàng trai kia trông còn trẻ hơn hắn, cậu dám đảm bảo sau lưng cậu ta không có ai à? Vừa khéo thánh tử của nhà họ Bạch đang làm khách ở chỗ đại sư tỷ, chúng ta đi tới chào hỏi, tiện thể hỏi thăm xem, chỉ cần tên này không phải người của vương tộc, chúng ta muốn làm gì chẳng được?”.


- -------------------
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui