Chàng Rể Cực Phẩm

"Hả? Bà muốn đuổi sếp Lâm đi?" Lý Bộc trợn to hai mắt, làm vẻ mặt vô cùng không dám tin mà hỏi ngược lại.

Mẹ vợ của cậu chú biết ăn vạ ghê? Còn muốn đuổi cậu chủ đi?

Bà ta là ai cơ chứ? Không biết tất cả đều là của cậu chủ hết sao?"

"Ông ngạc nhiên làm gì? Đuổi thằng oắt vô dụng đó đi thì có gì lạ sao?" Lư Nhã Huệ cười khẩy nói.

"Bây giờ con gái của tôi đã lên chắc thành phó tổng giám đốc của tập đoàn, còn là ủy viên thường vụ trong ban quản trị nữa, là người đứng đầu trong giới đá quý ở Đông Hải này mà! Chỉ tiện tay thiết kế ra một món trang sức đã có giá hơn mười triệu rồi!" Lư Nhã Huệ dương dương tự đắc bảo: "Cái thằng bạc nhược Lâm Ẩn kia sao xứng với con gái của tôi được? Bây giờ để nó xách giày cho con gái tôi cũng không đủ tư cách!"

"Mẹ, mẹ nói mãi mấy cái này để làm gì chứ?" Trương Kỳ Mạt đi từ trên lầu xuống, vẻ mặt rất khó coi: "Lâm Ẩn làm trợ lý ở bên cạnh con đã là một sự giúp đỡ rất lớn rồi, anh ấy làm việc ở công ty rất đúng chức trách."

Lư Nhã Huệ liếc Trương Kỳ Mạt, nói với giọng thiếu kiên nhẫn: "Ôi trời, con gái à, Lâm Ẩn kia đúng là biết dụ đàn bà con gái, nhìn con bị nó dụ rồi kìa, con nói đỡ cho nó? Con có biết nó còn mập mờ qua lại với Vương Hồng Lăng không hả? Lần này bảo là đi công tác, có trời mới biết nó đi ăn chơi cùng với ai."

Trương Kỳ Mạt cũng chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ đành thở dài một hơi.

"Được rồi, con gái à, những việc này không cần con phải bận tâm đâu, con cứ làm việc cho tốt, chuyện trong nhà cứ để mẹ giải quyết thay cho." Lư Nhã Huệ nghiêm túc lại bảo.

"Lý Bộc, nếu còn muốn kiếm cơm ăn ở nhà chúng tôi thì đàng hoàng lại ngay." Lư Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng rồi nói, bà thấy rất không hài lòng về lão quản gia Lâm Ẩn thuê đến này: "Tôi nói cho ông biết, chuyện trong nhà này đều do tôi làm chủ cả. Nếu ngày nào ông cũng gọi sếp Lâm này sếp Lâm nọ, thì chẳng mấy chốc tôi cũng đá ông ra khỏi nhà như thằng Lâm Ẩn kia luôn đấy. Đã chừng này tuổi rồi, biết đi đâu tìm được công việc tốt như này?"

Ban đầu Lư Nhã Huệ cũng muốn đuổi Lý Bộc đi, nhưng bà có hỏi công ty quản lý gia đình rồi, nếu thuê một quản gia chuyên nghiệp bên ngoài về cũng phải trả hơn mười nghìn một tháng, thật sự không nỡ tiêu số tiền như vậy.


Dù sao lão già này cũng được Lâm Ẩn tự bỏ tiền ra thuê về, cũng hợp để làm giúp việc đấy.

Lý Bộc muốn nói lại thôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm than một tiếng, không nói gì thêm.

Ông ấy làm tổng quản gia ở nhà họ Tề thủ đô hơn nửa đời người, cảnh gì mà chưa từng thấy, người nào mà chưa từng gặp?

Nhưng độc nhất người đàn bà mắt mù, tầm nhìn hạn hẹp, còn ăn vạ chẳng nể ai này là ông chưa từng gặp được!

Tinh tinh tinh.

Lúc này điện thoại của Trương Kỳ Mạt bỗng vang lên, cô nghiêm túc nghe điện thoại, sau đó khẽ nhíu mày lại.

"Mẹ, con đến công ty đã, công ty đang tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp." Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói, đánh tiếng chào rồi rời khỏi biệt thự.

"Được rồi, con gái cố lên nhé." Lư Nhã Huệ vui vẻ tiễn cô.

Sau đó bà quay sang hừ lạnh một tiếng với Lý Bộc, cầm điện thoại lên gọi.

"Nhà cậu ba đấy à? Đúng, đúng, cô là cô cả đây, Tiểu Tuyền đó à, bảo bố cháu lát nữa gọi lại cho cô nhé, hai ngày nữa đến thành phố Thanh Vân đi, đến ở biệt thự nhà cô này." Lư Nhã Huệ gọi điện thoại rất oai.


Gọi liên tiếp bảy, tám cuộc điện thoại, gọi cho cô ba dì bảy loạn hết cả lên, mỗi thân thích nhà mẹ đẻ đều được bà gọi một lượt, lần nào cũng khoe khoang mình đã vào ở trong biệt thự cao cấp ở khu Tuyết Long, sau này sẽ mời người nhà các anh chị em đến du lịch ở thành phố Thanh Vân.

Nói chuyện điện thoại xong, Lư Nhã Huệ nở nụ cười rất đắc chí, gả vào nhà họ Trương nhiều năm vậy rồi rốt cuộc cũng có thể khoe của trước mặt người nhà mẹ đẻ! Đúng là con gái mình giỏi thật mà.

Nghĩ đoạn, Lư Nhã Huệ lại tiếp tục liên hệ với công ty đại lý bất động sản không ngớt tay, bắt đầu lập kế hoạch cho người thuê nhà ở. Phải tận dụng căn biệt thự này hết mực mới được, định cho thuê kiếm tiền.

Lý Bộc làm vẻ bất đắc dĩ nhìn cảnh này, thở dài một tiếng, đúng là trong mắt người hám tiền, nhà bày núi vàng, đại phật ngồi ở đấy mà chẳng biết đường quỳ lạy! Tầm nhìn hạn hẹp, chuyên làm chuyện ngu xuẩn.

Ông ấy định điện thoại báo cho cậu chủ, nhưng nghĩ lại vẫn thấy thôi vậy, không thể để mấy chuyện vặt vãnh này quấy rối cậu chủ làm việc lớn.

Chờ cậu chủ về thì để xem người đàn bà chua ngoa đanh đá này làm sao!

Hai mươi phút sau, tòa nhà Bảo Đỉnh.

Ngũ Chính cung kính kéo cửa ra, Trương Kỳ Mạt cầm tập hồ sơ, mặc một thân đồ vest đắt tiền đi xuống, được tập đoàn rèn luyện, giờ cô đã lộ ra chút khí chất uy nghiêm của một nữ tổng giám đốc.

Chẳng mấy chốc Trương Kỳ Mạt đã đến phòng làm việc của hội đồng quản trị, tìm được ghế tựa riêng có đề tên và chức vị của cô, sau đó im lặng ngồi xuống.


Ngồi trong phòng họp, Trương Kỳ Mạt thấy nghi ngờ trong lòng, không hiểu tại sao hội đồng quản trị lại bỗng nhiên tổ chức họp khẩn.

Bộp bộp!

Ở phía cửa phòng, một đoàn luật sư kinh tế vội vàng đi vào, trên mặt Trương Hồng Quân cùng Trương Hồng Hiên mang theo nụ cười của kẻ giành thắng lợi, nghênh ngang ngồi xuống vị trí ủy viên ban quản trị của mình, phía sau là một đội thương vụ đang cầm rất nhiều hồ sơ cùng hợp đồng trong tay.

"Hai vị ủy viên ban quản trị Trương, rốt cuộc tại sao hai người lại tổ chức cuộc họp quản trị khẩn cấp?" Ngô Dương ngồi trên ghế chủ tịch, sắc mặt vô cùng nghiêm túc mà nói: "Nếu không có một lời giải thích hợp lý cho tôi, hai người sẽ gặp rắc rối đấy."

Mấy cổ đông ủy viên quản trị quan trọng cũng tỏ vẻ bất mãn.

"Chủ tịch Ngô nói đúng đấy, mọi người ai cũng bận rộn cả?" Một ủy viên quản trị ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nói năng không khách sáo chút nào: "Ông mà không nói rõ được đi, không dưng mở họp, họp cái gì? Chuyện của tập đoàn bây giờ còn cần các ông nhúng tay vào sao?"

Trương Hồng Quân cười lạnh, vẫn mỉm cười bảo: "Làm mất thời gian của các vị rồi, hôm nay tôi mở họp khẩn là vì muốn tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng!"

"Chủ tịch Ngô - Ngô Dương, tôi cảm thấy anh có thể rời khỏi vị trí chủ tịch rồi đấy!" Trương Hồng Quân mỉm cười bảo, trông vô cùng đắc ý.

Ngô Dương khẽ nhíu mày lại, nhìn sang Trương Hồng Quân, bảo: "Ông có ý gì?"

"Ha ha, chủ tịch Ngô, tôi thấy cứ để mấy vị cổ đông lớn vừa lên chức trong tập đoàn nói đi." Trương Hồng Hiên rất ra dáng tiểu nhân đắc chí, cười âm hiểm vô cùng.

Đã chịu đựng Ngô Dương lâu lắm rồi! Phải nhịn nhục lâu đến thế, rốt cuộc cũng làm khó được Ngô Dương rồi! Sau này sẽ không còn bị Ngô Dương đè đầu cưỡi cổ thêm một giây một phút nào nữa!

"Chủ tịch Ngô, chào anh, đã lâu không gặp."


Một giọng nói phách lối vang lên.

Vương Tử Văn mặc một chiếc áo bành tô da chồn, đi vào phòng họp một cách nghênh ngang.

"Vương Tử Văn?" Ngô Dương khẽ nhíu mày lại, cười lạnh: "Cậu chê bản thân chưa đủ nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân à?"

"Anh!" Vương Tử Văn đỏ mặt lên, không ngờ vừa gặp mặt đã đụng trúng cây đinh, Ngô Dương chẳng nể nang gì châm biếm ngay chuyện hắn quỳ trước cửa khu Thủy Nguyên Hoa Uyển - chuyện rất nổi ở trên diễn đàn thành phố Thanh Vân.

"Chủ tịch Ngô, hôm nay tôi đến nói chính sự với anh, bàn chuyện làm ăn!" Vương Tử Văn hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống. một cách đắc chí.

Tuy hôm nay có thể đá Ngô Dương ra khỏi hội đồng quản trị, trút hết bực dọc, nhưng hắn vẫn không dám làm gì quá với Ngô Dương.

"Trương Hồng Quân, ông mời tên này đến giúp à?" Ngô Dương hỏi.

"Ngại quá, tôi đến trễ."

Lúc này, một đôi nam nữ trung niên đi vào.

Ngô Dương khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía hai người kia.

Anh ta biết hai người này, theo thứ tự là Chu Tuyết Cần của nhà họ Chu và Tôn Giản đứng thứ bảy trong nhà họ Tôn.

Lần này, người của ba gia tộc lớn thành phố Thanh Vân đều đồng thời lộ diện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui