“Lâm Ẩn, cậu dám làm lơ chúng tôi ư?”
Thanh Tùng tỏ vẻ tức giận, bực tức nói.
Lần này bọn họ có mười mấy Địa Tiên liên thủ với nhau, trong đó không có ai yếu hơn ai, nhưng Lâm Ẩn lại tỏ vẻ không coi bọn họ ra gì hết.
Lâm Ẩn hoàn toàn không để tâm đến Thanh Tùng mà nhìn về phía nhà họ Tần, bình thản hỏi: “Gia chủ Tần cũng muốn ra tay với tôi ư? Tôi là được nhà họ Tần ông mời đến đây đấy”.
“Cậu Lâm, lần này cậu khiến mọi người tức giận, tôi cũng hết cách, nhà họ Tần tôi cũng đâu thể đắc tội với cả hai gia tộc vì cậu được?”, Tần Tư Đạo từ tốn đáp.
“Giết tên ranh này đi, tôi rất muốn xem thử trên người cậu ta có bí mật gì mà chỉ từng này tuổi đã có sức chiến đấu Địa Tiên, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy”, Chu Giang lạnh nhạt nói.
“Tôi cũng rất tò mò về bí mật trên người thằng nhóc này”, cụ ông nhà họ Thanh cũng nói chen vào: “Nhưng trên người cậu ta có bí kíp thất truyền của Long phủ tôi, mong các vị đừng dò xét”.
“Nhà họ Chu của tôi muốn công pháp luyện thể trên người cậu ta”, cụ ông nhà họ Chu cũng nói.
“Hừ!”
Tần Tư Đạo hừ lạnh: “Hai nhà các người muốn độc chiếm à, nhà họ Tần của tôi cũng muốn sao chép một phần công pháp”.
“Được”.
Cả đám người coi như không có người ngoài bàn bạc chuyện nên phân chia đồ trên người Lâm Ẩn thế nào sau khi giết chết anh.
Ở trong mắt bọn họ Lâm Ẩn chẳng khác nào một con cừu con đợi bị làm thịt cả.
Trên mặt Chu Hà cũng mang theo ý cười điên cuồng, Lâm Ẩn chẳng những giết con trai cụ ta còn hại cụ ta phải chật vật chạy trốn khỏi đảo Tùy Vân.
Nếu không nhờ gia chủ xuất hiện giúp đỡ, có lẽ cụ ta còn không thể sống tiếp được nữa, nhưng điều này cũng khiến cụ ta trở thành trò cười ở bí cảnh Bồng Lai.
Chỉ có ông Tần thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Các người chắc mình sẽ thắng được tôi sao?”
Lâm Ẩn nhìn mọi người, lạnh lùng hỏi.
Giọng điệu của anh như đang đối mặt với một đám người thấp kém vậy.
Đầu tiên mọi người đều sửng sốt, sau đó phá lên cười.
Tần Tư Đạo châm chọc:
“Lâm Ẩn, tôi thừa nhận cậu có chút thực lực, dù cậu có thể đối đầu với võ giả Địa Tiên hậu kỳ, nhưng chúng tôi có nhiều cao thủ như thế, kể cả cao thủ đỉnh cao Địa Tiên ở đây cũng phải đối mặt với kết cục chịu thua, huống hồ cậu còn chỉ là một võ giả Địa Tiên sơ kỳ.
Nếu cậu là cao thủ Thiên Tiên hoặc là Địa Tiên hàng đầu, đương nhiên chúng tôi không dám có ý định gì với cậu, đáng tiếc cậu chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một thằng nhóc may mắn đến từ thế giới bên ngoài thôi”.
“Đúng thế, Lâm Ẩn, làm người quý ở chỗ phải tự mình hiểu mình”.
Thanh Tùng nói.
Những người khác đều cười mỉa mai.
Trước Tiên điện có mười mấy Địa Tiên, hai mươi mấy Nhân Tiên bao vây lấy Lâm Ẩn.
Sức chiến đấu kinh khủng như thế, dù là đỉnh cao Địa Tiên cũng chưa chắc có thể đỡ được mấy chiêu.
“Hừ!”
Lâm Ẩn thấy thế cũng lười phí lời với đám người này.
Anh vốn dĩ được mời đến đây, nhưng bây giờ lại trở thành đối tượng bị mọi người vây công.
Lâm Ẩn dứt khoát ra tay.
Ở trước mặt anh, Nhân Tiên tựa như mấy con sâu nhỏ vậy, hoàn toàn không cần phải để tâm.
Còn những Địa Tiên bình thường anh cũng không quan tâm, chỉ có Địa Tiên hậu kỳ là cụ ông nhà họ Thanh, Tần Tư Đạo, Chu Giang và đỉnh cao Địa Tiên là cụ ông nhà họ Chu mới khiến anh thấy hơi áp lực thôi.
Nhưng cũng chỉ là hơi áp lực, hôm nay dù đánh không lại, anh cũng đã tính kỹ kế thoát thân rồi.
Một đạo kiếm quang sáng rực bỗng dưng ngưng tụ, bắn về phía mọi người.
“A!”
Tiếng la thê thảm vang lên, một Nhân Tiên của nhà họ Thanh đứng gần đó cứ thế bị kiếm quang chém nát vụn, để lại một đoàn sương máu trong không trung.
Nhưng kiếm quang vẫn không hề dừng lại, chém hết mấy Nhân Tiên đứng gần, bắn nhanh về phía Tần Tư Đạo.
“Đừng hòng ra oai”.
Trong mắt Tần Tư Đạo lóe lên vẻ tức giận, người bị Lâm Ẩn giết chết khi nãy có hai Nhân Tiên của nhà họ Tần, Nhân Tiên ở gia tộc nào cũng là lực lượng cấp cao, chớp mắt một cái đã mất đi hai cấp cao, sao ông ấy có thể không giận được.
“Cậu đang đâm đầu vào chỗ chết à!”
Những người còn lại cũng rất giận dữ, bọn họ không ngờ đối mặt với biết bao nhiêu người mà Lâm Ẩn vẫn dám ra tay.
“Tiên Thiên nhất khí cầm nã thủ!”
Tần Tư Đạo lập tức ra tay, một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện muốn đánh lên người Lâm Ẩn.
Nhà họ Tần tự xưng là con cháu của Tiên Tần, được truyền lại các thuật luyện khí của thời Tiên Tần.
Mà “Tiên Thiên nhất khí cầm nã thủ” chính là một môn pháp trong đó, Tần Tư Đạo đã tu luyện thành công môn pháp này rồi, coi như là một cao thủ Địa Tiên hậu kỳ, nếu không cẩn thận bị bắt được chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
“Oành!”
Một tay Lâm Ẩn để sau lưng, một tay khác thì giơ lên.
Hai bàn tay lớn chạm vào nhau trong không trung, tu vi của Tần Tư Đạo cao hơn Lâm Ẩn, sau khi giằng co một lát, “Tiên Thiên nhất khí cầm nã thủ” đánh vỡ bàn tay chân nguyên Lâm Ẩn đánh ra, xông đến chỗ anh.
Nhìn thấy sắp đánh trúng anh, Tần Tư Đạo tỏ vẻ vui mừng, nhưng vẻ vui mừng chẳng mấy chốc đã biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hãi.
“Răng rắc!”
Vào lúc “Tiên Thiên nhất khí cầm nã thủ” va vào người Lâm Ẩn, có cảm giác như búa tạ đập xuống vậy, không trung đột nhiên đông cứng lại, sau đó dần nổ tung.
Vô số chân nguyên biến thành lưu quang, sức mạnh kinh khủng lan truyền lên những người ở xung quanh, khiến thân thể bọn họ run rẩy, lùi lại mấy trăm mét.
Có hai Nhân Tiên xui xẻo bị dư âm đẩy vào trong trận pháp, những người khác chưa kịp ra tay giúp đỡ thì họ đã bị trận pháp giết chết.
“Dưới Địa Tiên lùi lại!”
Cụ ông nhà họ Chu cất lời, không thể giấu đi vả ngạc nhiên trong mắt.
Cụ ta cũng thấy ngạc nhiên vì sự cứng cỏi của thân thể Lâm Ẩn, dù là cao thủ luyện thể Địa Tiên hậu kỳ cũng không thể có thân thể mạnh đến mức đó được! Đòn tấn công của võ giả Nhân Tiên đánh vào người anh cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, hoàn toàn không có chút tác dụng gì cả.
Tần Tư Đạo cũng ngơ ngác.
Dù ông ấy từng nghe nói đến chiến tích của Lâm Ẩn, cũng biết thực lực của anh không tệ, nếu không cũng sẽ không lôi kéo anh, nhưng trước khi chưa giao thủ, ông ấy cũng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh đến thế.
Lúc đối diện với Lâm Ẩn, ông ấy có cảm giác như đánh một quyền lên Thái Sơn vậy, kình khí đánh ngược lại kinh khủng như núi lở đất nứt, suýt chút khiến ông ấy đứng không vững.
Đây là lần đầu tiên có một cao thủ luyện thể như thế xuất hiện ở bí cảnh Bồng Lai.
Nhưng ông ấy càng thấy hăng hái hơn, nếu để nhà họ Tần của ông ấy giành được công pháp luyện thế này, chắc chắn thực lực của ông ấy sẽ tăng mạnh.
“Ba chúng ta cùng ra tay đi!”
Tần Tư Đạo la lên với cụ ông nhà họ Thanh và Chu Giang.
Một thanh trường kiếm cổ xưa bay ra từ trong túi càn khôn của ông ấy, kiếm quang sáng rực xông về phía Lâm Ẩn muốn chém vào đầu anh.
Ngay sau đó, một con mãng xà màu xanh lục vô cùng to lớn xuất hiện sau lưng cụ ông nhà họ Thanh, dài tới hai ba trăm trượng, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
Trên người Chu Giang thì có tia chớp điên cuồng lấp lóe, giống như biến thành thần bão vậy, cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lùng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn đã rơi vào sát cục.
- -------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...