Chàng Rể Cực Phẩm

"Cậu bị thiểu năng à?" Gã mặc vest nói với vẻ châm chọc: "Cậu chơi trò giả uy đến tận tập đoàn Tắc Thành này luôn? Ra ngoài của hỏi thử xem đây là đâu đi!"

"Lại còn dám gọi thẳng tên của ông tổng chúng tôi, càn quấy quá rồi đấy!"

"Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, dám ngông cuồng nói mình là đại ca của ông tổng? Cậu nói ông tổng là bố nuôi của cậu tôi còn không tin! Cậu còn không xứng làm cháu ông tổng!"

Vài tên bảo vệ bắt đầu châm chọc.

"Lôi nó ra ngoài, tát mấy cái cho nó tỉnh, sau đó bắt nó quỳ trước cửa chính tập đoàn chúng ta để cảnh cáo mọi người!" Gã đầu trọc mặc tây trang nói xong rồi khoát tay áo một cái.

Cũng chẳng biết thằng nhóc ngu xuẩn từ đâu tới, đầu óc có vấn đề quá đi mất, nghĩ mình là ai chứ? Vừa tới đã nói toạc tên ông tổng ra, miệng mồm cứng ghê đấy, còn bảo ông tổng xuống gặp mình?

Gã đã lăn lộn mấy năm với ông tổng Vu Tắc Thành, cán bộ cấp cao lẫn nhà giàu trong khu Trung Thiên này có ai không kính ông tổng mình mấy phần? Trong địa bàn khu Trung Thiên này, thể diện của ông tổng Vu lớn đến mức nào chứ? Ra ngoài là được đoàn xe gồm hai mươi chiếc Bentley đưa đón!

Tới giờ chưa thấy ai ngông cuồng đến thế!

"Thằng nhóc kia, chính cậu tự gây sự trước, để ông đây thành toàn cho cậu!"

Nói xong, mấy tên bảo vệ cao lớn đô con xông đến, cầm gậy đen trong tay định gõ lên người Lâm Ẩn.

Uỵch!

Bảy, tám tên đô con xông tới nhưng lại vồ hụt, có mấy tên va đầu vào nhau, đụng rất mạnh, phải ôm trán kêu la oai oái.


Còn Lâm Ẩn lại như một cơn gió, biến mất ngay tại chỗ, không biết từ lúc nào đã lui về sau hơn mười mấy mét.

Cảnh tượng này dọa sợ bảy, tám tên bảo vệ, ai nấy đều không dám tin.

Lâm Ẩn cứ như gió lướt qua, anh đưa chân quét ngang, trong không trung vang lên từng tiếng bôm bốp, mỗi tên bảo vệ đều phải co một chân lên, lực đá mạnh mẽ làm đầu gối bọn chúng đau nhức không thôi, thoáng chốc cả đám đã ngã rầm rầm xuống đất, khuỵu gối trước mặt Lâm Ẩn.

"Cậu! Cậu dám đánh nhau ở đây?" Gã đầu trọc mặc vest sợ ngây người, sau đó giận tím mặt, xông lên vung ra một nắm đấm.

Gã ra tay vô cùng mạnh mẽ, nhìn là biết cao thủ đẳng cấp vua tay đấm ở thế giới ngầm, động tác rất tự tin.

Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp, Lâm Ẩn đứng tại chỗ bất động, chuẩn xác đưa tay bắt gọn nắm đấm của gã đầu trọc mặc tây trang.

Rắc rắc rắc!

Tiếng gân cốt bị vặn vang lên, gã đầu trọc túa mồ hôi đầy đầu, cả người run rẩy, thân thể mềm ra, một cánh tay bị Lâm Ẩn siết chặt lấy, tiếng xương vỡ liên tục vang lên!

"Á! Á! Mày dám động vào tao? Ông đây là Kền Kền đàn em của Vu Gia! Tốt nhất là mày nên ra ngoài hỏi tên ông đây trước đi!" Kền Kền hung hăng nói, cả người đau đến mức co giật.

Kền Kền thật sự không hiểu nổi, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mặc sơ mi trắng trông như học sinh này lấy đâu ra sức mạnh lớn đến vậy, dùng một tay thôi là đã suýt nữa bóp nát nắm đấm của mình!


Phải biết rằng bản thân gã là vua tay đấm của thế giới ngầm khu Trung Thiên này, lúc trước gã rất nổi tiếng ở sàn đấu ngầm nên mới được Vu Gia nhìn chúng, sau đó đưa về dưới trướng để bồi dưỡng.

Không ngờ hôm nay lại gục dưới tay thằng nhóc chưa mọc đủ lông này!

Mặt Lâm Ẩn không lộ ra cảm xúc gì, đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn sang nữ nhân viên đứng quầy lễ tân đang lộ vẻ kinh hoàng.

"Tôi tìm Vu Tắc Thành."

"Ơ! Ơ!" Nữ lễ tân thất kinh, làm công việc lễ tân tiếp khách này lâu vậy rồi nhưng đây vẫn là tình huống đột ngột phát sinh cô chưa từng gặp qua, là kiểu tình huống gì đây chứ, còn có người dám đánh nhau trong công ty của ông tổng ư?

"Mẹ nó, các người đứng sững ra đó làm gì! Gọi người đến! Để Vu Gia biết các người đến cả trông cửa mà cũng làm không xong thì sao, muốn chết hết rồi à?" Kền Kền cố nén đau đớn ở cổ tay, thở hồng hộc.

Tinh tinh tinh.

Đại sảnh quầy lễ tân vang lên tiếng còi báo động.

Chẳng mấy chốc, nhân viên lui tới xung quanh đã được giải tán hết, gấp rút chạy ào ào ra khỏi công ty, cửa lớn bị đóng lên, bên ngoài còn che thêm một lớp kính đen, hoàn toàn ngăn chặn tầm nhìn.

Một tên cao to lực lưỡng ngậm điếu xì gà chậm rãi bước tới, bên người còn dẫn theo mười mấy gã đàn ông mặc tây trang trông rất bặm trợn.

"Anh Hôi, mau mau bắt thằng nhóc mất dạy này lại, tôi muốn nó quỳ xuống nhận chết dưới chân mình!" Kền Kền hung tợn rít lên, vẻ mặt vô cùng ác độc, lời vừa nói ra khỏi miệng, Lâm Ẩn lại tăng thêm sức trên tay, bóp mạnh đến mức xương tay gã bắt đầu vang lên tiếng răng rắc, gã đau đớn đến mức phải la to oai oái.


"Gì đây? Kền Kền, đến cả một thằng nhóc chưa mọc đủ lông này mà cậu cũng không bắt được à?" Anh Hôi nhíu mày lại, quan sát Lâm Ẩn cẩn thận hơn.

"Thằng nhóc kia, ông chẳng cần biết mày là ai, dám ra tay ở chỗ này, ai cũng không bảo vệ được mày đâu!" Anh Hôi cười lạnh rồi hung tợn nói: "Cho mày mười giây, thả người ra, quỳ xuống xin lỗi! Nếu không mày chuẩn bị để người ta nhặt xác đi!"

Lâm Ẩn cười khẩy, ánh mắt khinh thường như đang nhìn một đám chó sủa bậy.

"Lớn lối vậy à? Dám nhìn ông đây như thế?" Anh Hôi nổi giận, phun điếu xì gà ra, vỗ tay cái bốp, mười mấy gã đàn ông mặc tây trang đứng bên đồng loạt đưa tay mò vào trong túi áo trên, kẻ ngu nhìn vào cũng biết họ để gì trong túi.

"Dừng tay hết cho ông!"

Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.

Mổ người đàn ông trung niên cao to mặc áo bành tô màu nâu. vẻ mặt uy nghiêm đang ung dung bước ra khỏi thang máy, bên cạnh còn dẫn theo hai gã mặc đồ đen.

"Vu Gia!" Mọi người ở đây đều đồng loạt hô lên rồi cung kính cúi đầu.

Vu Tắc Thành đi đến gần, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ không chắc nhìn Lâm Ẩn một lượt, khi ánh mắt đối diện với Lâm Ẩn, hắn nhìn đôi ngươi lạnh như băng kia, bỗng chốc đồng tử co rút lại, vội cúi đầu xuống.

Đúng là anh! Anh đã trở về!

Trong lòng Vu Tắc Thành chấn động không thôi, chẳng ngờ đã mười năm rồi, người thiếu niên năm đó đã quay về thủ đô lại!

"Anh Ẩn! Anh về rồi?" Vẻ mặt Vu Tắc Thành không dám tin, giọng điệu rất cung kính.

"Tôi về rồi." Lâm Ẩn đá văng Kền Kền, chắp tay bước chậm rãi đến.


Vu Tắc Thành để lộ vẻ kích động, khuôn mặt đâu đâu cũng là vẻ ngạc nhiên không thôi.

Sau đó hắn lia ánh mắt lạnh lẽo sang Kền Kền cùng Hôi Hùng, lạnh giọng quát: "Đến cả anh Ẩn mà bọn cậu cũng dám động vào? Quỳ xuống! Lúc nào anh Ẩn gât đầu thì bọn cậu mới được đứng lên, anh Ẩn không gật đầu thì các cậu cứ quỳ cả đời ở đây!"

"Ơ!"

Hôi Hùng cùng Kền Kền sợ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Ẩn.

Bọn họ hoàn toàn không thể tin được, tại sao đại lão đẳng cấp hàng đầu như Vu Gia lại phải tôn kính một thằng nhóc chưa mọc đủ lông như thế chứ?

Chuyện gì thế này? Bọn họ lại đắc tội người này, nếu Vu Gia tức giận thì có khi bọn họ lại bị vứt ra biển Đế Giang làm mồi cho cá mập ấy chứ!

"Ấy! Anh bạn, à không, anh Lâm! Đúng không ạ, em xin lỗi!"

"Anh đại nhân đại lượng, mong anh nói Vu Gia giúp bọn em, bọn em chỉ là vô tình mà thôi!"

Hai người ra sức xin tha, thay nhau dập đầu! Vu Gia đã giận đến mức đó rồi, nếu bọn họ không biết điều nữa thì xong đời mất!

Rầm, mười mấy bảo vệ ở đây cũng quỳ rạp xuống, không dám hó hé điều gì, cúi đầu thấp xuống nhất có thể, ngay cả nữ lễ tân xem thường người ta kia cũng run rẩy quỳ xuống trước cửa thang máy.

Lâm Ẩn chắp tay đi vào thang máy, hoàn toàn không để ý đến mấy tên giun dế kia.

Vu Tắc Thành cung kính đứng chếch sang một bên, tim đập nhanh hơn.

Hắn nhớ lại đêm bão tố mười mấy năm trước, buổi tối hôm đó, một cậu thiếu niên chừng mười mấy tuổi, vượt qua mười mấy nòng xuống cùng hơn ba mươi con dao nhọn để cứu lấy hắn, mở ra một con đường máu! Buổi tối hôm đó khủng bố và hung tàn đến cùng cực!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui