Chàng Rể Cực Phẩm


“Anh Lâm Ẩn!”

Nguyên Cẩm Nhi nhìn Lâm Ẩn gần ngay trước mắt, hưng phấn la lên.

Mấy đứa trẻ khác của nhà họ Nguyên cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt vô cùng tò mò.

Chỉ có Thần cảnh của nhà họ Đường và nhà họ Trần sợ đến mức tái mặt, bọn họ cũng có nghe thấy chiến tích của Lâm Ẩn, đấu với Lâm Ẩn, bọn họ thật sự không thể có chút ý chí chiến đấu nào hết.

“Lâm… Lâm Ẩn… Cậu muốn… sao?”

Thần cảnh của nhà họ Đường run rẩy hai chân nói.

“Ân oán của nhà họ Đường các người với tôi làm dám làm ảnh hưởng đến nhà họ Nguyên, đáng chết!”

Nói xong, Lâm Ẩn búng tay một cái.

Một kình lực màu trắng bắn ra, trực tiếp đụng vào người hai người, Thần cảnh của nhà họ Đường và nhà họ Trần như tự nhiên bị hủy diệt, ngay cả khí huyết cũng bị kình lực mạnh mẽ của Lâm Ẩn làm bốc hơi.

“Xuýt!”

Cảnh này khiến mọi người đều hít sâu.

Ai cũng trợn tròn mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, Thần cảnh cho dù ở trong bí cảnh Bồng Lai cũng là lực lượng trung kiên, bây giờ lại bị Lâm Ẩn tiện tay giết chết.

“Anh Lâm Ẩn, xin anh cứu nhà họ Nguyên của em với!”, Nguyên Cẩm Nhi quỳ tạp xuống đất, đau khổ nói.

“Cứu nhà họ Nguyên với!”

Những người khác thấy thế cũng đều quỳ xuống đất.


Chỉ có Thần cảnh của nhà họ Nguyên không quỳ xuống, la lên với mọi người: “Các cháu đang làm gì thế, cao thủ của nhà họ Đường và nhà họ Chu đều trốn trong chỗ tối đợi các cháu chui đầu vào lưới đấy, sao có thể trở về nữa được?”

“Nếu nhà họ Nguyên bị tiêu diệt, các cháu chính là hy vọng để phục hưng nhà họ Nguyên, các cháu không thể xảy ra chuyện được”.

Nói xong, Thần cảnh của nhà họ Nguyên chắp tay với Lâm Ẩn nói: “Tiền bối Lâm, trước khi chạy trốn, Nguyên Chấn đã dặn dò tôi phải nuôi lớn những đứa nhỏ này.
Cụ ông nhà họ Đường đột phá Địa Tiên trung kỳ, không thể tránh được việc bành trướng, chính vì nhà họ Nguyên tôi kết bạn với anh mới khiến bọn họ có cớ ra tay.
Nếu này họ Nguyên tôi bị tiêu diệt, tiền bối Lâm cũng không phải áy náy, chỉ hy vọng sau khi tiền bối Lâm thành công trong võ đạo có thể báo thù cho nhà họ Nguyên tôi”.

Ông lão nhà họ Nguyên chân thành nói, Lâm Ẩn cũng có thể nhìn ra ông ấy đang nói thật lòng.

“Cẩm Nhi, cô theo tiền bối trong tộc rời đi trước đi, tôi đến nhà họ Nguyên xem thử!”

Nói xong, Lâm Ẩn ném cho ông lão Thần cảnh một cái hộp gỗ, sau đó biến mất trong nháy mắt.

Nơi ở của nhà họ Nguyên.

Lúc này người của nhà họ Nguyên đã bị giết chết một phần ba, những người khác đều vì phòng thủ trong từ đường.

Nguyên Chấn cũng ở trong đó, lúc này trên mặt ông ta có mấy vết thương sâu đến mức có thể thấy cả xương, nhìn một vòng xung quanh, thấy trong sân không có Nguyên Cẩm Nhi và con gái Nguyên Tú mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết bọn họ có chạy thoát không, nhưng không ở nơi này mới có một phần hy vọng.

“Cụ ông, e rằng lần này nhà họ Nguyên của chúng ta xong thật rồi”.

Chủ nhà họ Nguyên – Nguyên Khuê thở dài nói.

“Phụt!”

Cụ ông Nguyên Thịnh phun ra một ngụm máu tươi, cười nói: “Hôm nay là ngày diệt vong của nhà họ Nguyên ta, giết một người đủ vốn, giết hai người là lời rồi!”


“Đúng thế!”

“Liều mạng với nhà họ Đường và nhà họ Trần!”

Vào lúc người nhà họ Nguyên giết đỏ cả mắt, ồn ào muốn đi ra ngoài, bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.

“Ai đó”.

“Nhà họ Đường làm việc, người không liên quan đi ngay cho tôi”.

“Tự tìm đường chết!”

Bên ngoài từ đường vang lên tiếng đánh nhau gào thét, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, trên mặt rất nhiều người của nhà họ Nguyên trong từ đường mang theo sự ngạc nhiên.

“Cụ ông, nhà họ Đường và nhà họ Trần bên ngoài gặp chuyện rồi, hình như có người đến đây giết bọn họ!”

Một Thần cảnh canh giữ trước cửa từ đường chạy vào trong la lên.

“Nhà họ Đường nhà họ Trần bao vây mà không giết chúng ta là vì muốn dụ Lâm Ẩn ra, chẳng lẽ mưu kế của bọn họ có tác dụng, là Lâm Ẩn đến đây sao?”, Nguyên Khuê nhíu mày nói.

“Nguyên Chấn cũng thở dài một tiếng nói: “Nếu thật sự để anh Lâm đến đây thì toi rồi, đám người cụ ông nhà họ Đường chắc chắn đang trốn trong chỗ tối đợi anh Lâm chui đầu vào rọ!”

“Đi, ra ngoài xem thử là biết thôi!”, Nguyên Thịnh cũng cau mày nói.
Nếu không phải hai nhà kia muốn dụ Lâm Ẩn ra ngoài nên không ra tay hết sức, nhà họ Nguyên bọn họ đã sớm không chịu được rồi.

Lúc bọn họ chạy ra bên ngoài, cách đó mấy trăm mét đó có hai mươi mấy cái xác nằm đó.

Trong đó đa số là xác chết của võ giả Thần cảnh, nhưng cũng có xác của ba Nhân Tiên, một bóng người cao ngất mặc đồ đen đứng yên tại chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.


“Anh Lâm, anh đến làm gì!”

Nhìn thấy bóng người này, Nguyên Chấn giật mình la lên.

Không ngờ người làm ra động tĩnh lớn như thế ở bên ngoài thật sự là Lâm Ẩn.

Rất nhiều người nhà họ Nguyên cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt phức tạp.

Rất nhiều người trong bọn họ cho rằng chuyện hôm nay là do Lâm Ẩn gây ra, nhưng vẫn hơi cảm động vì Lâm Ẩn biết rõ nơi này là đầm rồng hang hổ nhưng vẫn xông vào.

“Là cậu giết con trai Đường Thần của tôi đúng không?”

Đường Tiến dẫn theo ba mươi Nhân Tiên chậm rãi đi ra từ trong chỗ tối, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn.

Còn Lâm Ẩn vẫn chắp hai tay sau lưng đứng yên tại chỗ.

Hoàn toàn không nhìn về phía Đường Tiến, cứ mãi nhìn về phương bắc.
Thần giác của anh cảm nhận được mấy hơi thở mạnh mẽ đang đi đến từ phía xa, hai người trong đó mạnh hơn Địa Tiên bình thường rất nhiều, rõ ràng là cao thủ Địa Tiên trung kỳ.

“Khốn kiếp, cậu dám xem thường tôi ư?”

Đường Tiến giận muốn nổ phổi, làm chủ nhà họ Đường, cho dù đến trên ba tiên đảo, những người khác vẫn rất khách sáo với ông ta, có ai dám xem thường ông ta chứ.

“Tự tìm đường chết!”

Đường Tiến đạp mạnh một chân xuống đất, đứng trên không trung đánh một quyền về phía Lâm Ẩn.
Một lực đấm vô cùng lớn xuất hiện trong không trung, không khí đều bị đánh đến mức nứt ra.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên trong đất trời.

Đường Tiến là cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên, mang theo lòng thù hận với kẻ giết con mình mà ra tay, không hề nương tay chút nào, một quyền này đủ để đánh bại tất cả cao thủ dưới Địa Tiên.
Đường Tiến có lòng tin chỉ cần Lâm Ẩn không phải Địa Tiên, dù là cao thủ luyện thế, ông ta cũng có thể khiến anh bị thương nặng với một quyền.


“Anh Lâm, né đi!”

Nguyên Chấn giật mình cất tiếng.

“Tự tìm đường chết!”

Lâm Ẩn nhẹ nhàng nâng tay đánh cho Đường Tiến một chưởng.

Lần này anh không ra tay bằng hết sức lực của mình, chỉ sử dụng năm phần lực thôi.

“Ầm ầm ầm!”

Một đòn của Lâm Ẩn tựa ngân hà đảo ngược, núi Côn Luân nghiêng đổ, gần như không thể miêu tả bằng lời.
Chỉ thấy một bàn tay to màu vàng lớn chừng mười mấy trượng giáng xuống từ trên trời, vỗ mạnh lên người Đường Tiến, vỗ ông ta xuống đất chẳng khác nào đập một con ruồi.

Trên đấy để lại dấu tay chừng mười mấy trượng, sâu không thấy đáy.

Một chưởng giết chết chủ nhà họ Đường!

Giờ phút này, ngay cả không khí đều như đông cứng lại.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, ngay cả những người từng thấy thực lực của Lâm Ẩn lúc ở bên ngoài phòng đấu giá cũng thế.

Chủ nhà họ Đường nắm trong tay sống chết của các gia tộc trên đảo Tùy Vân cứ thế chết rồi?

Rất lâu sau đó, một Nhân Tiên mới không nhịn được lùi lại mấy bước, Nhân Tiên như bọn họ hoàn toàn không thể đấu lại người trước mặt này được.

Lâm Ẩn xoay người nhìn Trần Huyền ở cách đó không xa, lạnh nhạt hỏi:

“Tôi và nhà họ Trần ông không thù không oán, còn từng cứu người của nhà ông, ông cũng đến đây để giết tôi à?”.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui