Chàng Rể Cực Phẩm


Nhà họ Đường, đảo Tùy Vân.

Xoảng!

Chủ nhà họ Đường vung tay vứt chén trà xuống đất.

Người xung quanh lục tục cúi đầu, không ai dám ngước lên nhìn.

"Gia chủ, tên gian ác kia mạnh mẽ vô cùng, hay là chúng ta mời cụ ông xuất quan đi!", đại trưởng lão nhà họ Đường, cũng là một vị cao thủ ở đỉnh cao Nhân Tiên, thấp giọng nói từ vị trí cao thứ nhì.

Tuy ông ta và chủ nhà không vừa mắt nhau nhưng nhà họ Đường vừa mất đi người có tư chất tốt nhất trong lớp thanh niên và hai vị cao thủ Nhân Tiên khác, nếu không báo mối thù này thì bọn họ làm sao còn ra oai được với các gia tộc lớn trên đảo Tùy Vân?

"Đúng vậy, nếu không giết chết kẻ này, nhà chúng ta sao còn có chỗ đứng trên bí cảnh Bồng Lai nữa?", có trưởng lão phụ họa.

"Chu Thanh của nhà họ Chu cũng chết trong tay thằng oắt đó, chi bằng chúng ta hợp tác với họ, cùng nhau đối phó hắn”.

Những người đứng đầu nhà họ Đường sôi nổi bàn bạc.

"Theo tôi mời cụ ông xuất quan!"

Đường Tiến cắn răng nói.

Trong nhà họ Đường hiện giờ, trừ cụ ông ra thì chỉ còn hai người có cảnh giới đỉnh cao Nhân Tiên là ông ta và đại trưởng lão.
Mà ở ngoài phòng đấu giá kia, Lâm Ẩn đã một mình chiến đấu với hơn hai mươi vị Nhân Tiên, trong đó có ba vị ở đỉnh cao.
Sức mạnh ấy căn bản không phải là thứ nhà họ Đường có thể chống lại, chỉ có nước mời cụ ông mới có chút hy vọng báo thù cho con cháu.

Đường Tiến dẫn theo một nhóm người rầm rập đi đến nơi cụ ông bế quan.


"Đường Tiến nhà họ Đường quỳ xuống kính xin cụ ông xuất quan!"

Vừa đến trước cửa tĩnh thất, Đường Tiến và đám người đứng đầu nhà họ Đường quỳ sụp xuống hô to.

"Gia chủ, cụ ông đã phân phó không được để ai quấy nhiễu ngài trong lúc bế quan!"

Nhìn thấy hàng người rồng rắn, vị trưởng lão đứng ở cửa tĩnh thất bày ra vẻ khó xử.

"Nhị trưởng lão, phiền ông đánh thức cụ ông, Đường Tiến có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng ngài”, Đường Tiến chắp tay với nhị trưởng lão.

"Gia chủ đừng như vậy.
Cụ ông hiện đang bế quan, chuẩn bị đột phá đến Địa Tiên trung kỳ, căn dặn trừ khi có họa diệt tộc, bằng không không được quấy rầy ngài.
Gia chủ đừng làm tôi khó xử”, nhị trưởng lão bối rối đáp lời.

Các trưởng lão khác nghe vậy thì vui mừng ra mặt.

"Cụ ông sắp đột phá đến Địa Tiên trung kỳ ư?"

Nếu cụ ông đột phá đến cảnh giới ấy thì địa vị của nhà họ Đường tại bí cảnh Bồng Lai sẽ tăng thêm một bậc.
Phần lớn người trên bảy đảo bên ngoài ba tiên đảo đều là Địa Tiên sơ kỳ, chỉ có một, hai vị là Địa Tiên trung kỳ.

"Nhưng...
hai vị Nhân Tiên nhà chúng ta và con trai Đường Thần của tôi đều đã chết trên tay tên gian ác kia!", Đường Tiến vẫn không cam lòng.

Tuy biết việc cụ ông đột phá là chuyện hệ trọng, nhưng ông ta sao có thể cam lòng chứng kiến kẻ giết hại con trai mình nhởn nhơ bên ngoài?

"Ồ?"

Một giọng nói cằn cỗi vọng ra từ trong tĩnh thất.
Sau đó, một bóng người già nua nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Không ai thấy được lão bước ra như thế nào.

"Tham kiến cụ ông!"

Các thành viên nhà họ Đường rối rít quỳ xuống trước mặt lão ta.

"Đứng lên đi”.

Ông lão nhàn nhạt mở lời: “Đảo Tùy Vân hiện giờ còn có kẻ ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với người nhà họ Đường chúng ta ư? Là kẻ nào?"

"Bẩm cụ, tên gian ác giết con của con đến từ thế giới bên ngoài, sức mạnh vô song, một mình chém giết vô số vị Nhân Tiên, trong đó có cả Chu Thanh của nhà họ Chu, e rằng chỉ có cụ mới có thể bắt hắn được”.

Đường Tiến cung kính kể lại những việc xảy ra mấy ngày qua.

"Sức mạnh của tên này không đơn giản, lại còn lấy được Tiên Nguyên Đan, nếu không mau diệt trừ e rằng ngày sau sẽ trở thành họa lớn”, cụ ông nhà họ Đường cũng trầm ngâm.

"Thưa cụ, cần ít nhất một tháng mới có thể luyện hóa Tiên Nguyên Đan, chi bằng chúng ta hợp tác với các nhà Chu, Hải, Mộc, nếu tìm không thì hãy ra tay với nhà họ Nguyên.
Thằng oắt kia có quan hệ tốt với nhà đó, chắc chắn sẽ xuất hiện nếu chúng ta lấy chúng làm mồi, bằng không thanh danh của hắn sẽ mất sạch”.

Đường Tiến lạnh lùng nói.


"Cứ làm vậy đi”.

Cụ ông nhà họ Đường gật đầu: “Hiện giờ ta đã đến Địa Tiên trung kỳ, cũng nên chỉnh đốn đảo Tùy Vân một phen, quét sạch những gia tộc nào dám trái lời!"

"Vâng thưa cụ!"

Rất nhiều trưởng lão đều lộ ra vẻ khấp khởi vui mừng.
Một khi những gia tộc kia bị diệt, bọn họ có thể hưởng ké được không ít.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, Lâm Ẩn ra biển, dừng lại ở một hòn đảo nhỏ có diện tích tầm mấy trăm thước, cách đảo Tùy Vân không xa, rồi tiện tay tạo ra một hang động.
Sau khi giăng trận pháp kín mít xung quanh, anh dùng đá tảng lấp miệng hang lại.

Anh ngồi xếp bằng trong hang động, lấy quả Dưỡng Nguyên và hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng ra, bỏ quả vào miệng rồi tiến vào trạng thái bế quan.

"Phù!"

Ba ngày sau, anh mở mắt ra.

"Đã củng cố cảnh giới, bây giờ uống hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng được rồi”.

Lâm Ẩn đưa quả hồn thảo vào miệng rồi lại bế quan.

Bảy ngày sau.

Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt.

Lúc này, cả người anh hừng hực tinh khí, khí huyết sôi trào, toàn thân lấp lánh ánh sao, hai mắt như chứa trăng trời lồng lộng.
Có đứng ở vực sâu dưới biển cũng có thể cảm nhận được hơi thở mênh mông toát ra từ người anh.
Tầng mây trăm dặm chấn động trước khí thế của anh, nguyên khí vô tận từ đất trời cuồn cuộn lao xuống, hóa thành một cái phễu bọc Lâm Ẩn vào trong.

Trên một chiếc thuyền lớn nọ, vô số người trố mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Hai vị Nhân Tiên trên thuyền còn lờ mờ cảm nhận được người đang bế quan trên đảo còn mạnh hơn họ gấp nhiều lần, khiến bọn họ có cảm giác như đang đối mặt với thú dữ khổng lồ.

"Anh à, anh cảm thấy giữa vị tiền bối đang bế quan trên đảo kia và cụ ông mình, ai mạnh hơn?", vị Nhân Tiên trẻ tuổi hơn hỏi người trung niên đứng bên mình.


"Chắc là vị ở trên đảo”, người trung niên chậm rãi đáp: “Lúc cụ ông đột phá Địa Tiên trung kỳ cũng không chấn động thế này”.

"Anh nghĩ xem tại sao vị tiền bối này lại tiến cảnh ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nhỉ? Ở trong gia tộc ít nhiều gì còn được bảo vệ”, vị võ giả Nhân Tiên lắc đầu.

"Đừng tự tiện suy đoán, đợi tiền bối xuất quan sẽ biết, chỉ hy vọng ngài ấy không thích lạm sát”, người trung niên cười khổ.

Dưới khí thế cuồn cuộn này, bọn họ còn không tài nào điều khiển được chân nguyên trong người chứ đừng nói chi đi xuyên qua biển.

Tuy Lâm Ẩn đã mở mắt nhưng toàn thân anh được bao phủ trong ánh sáng lóa mắt.
Anh ngồi xếp bằng giữa hư không, thân thể lấp lánh ánh vàng mang đến cảm giác vĩnh hằng bất diệt.
Những tiếng ầm vang vọng ra từ trong cơ thể anh, đó chính là âm thanh của máu chảy qua từng mạch máu nhỏ như sóng cuộn trên sông lớn, khiến hư không cũng phải chấn động.

Nếu có người có thể đánh vỡ kim thân của Lâm Ẩn, sẽ phát hiện máu trong người anh cũng đã trở thành một loại chất lỏng đặc quánh màu vàng.

"Phù”.

Lâm Ẩn thở ra một hơi, tảng đá che lấp cửa hang vụn vỡ.

Ruỳnh!

Lâm Ẩn đứng dậy, cả hòn đảo rung động theo.

Anh thở dài.

"Vừa đột phá xong, vẫn chưa quen lắm”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui