Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Náo nhiệt thế!”
Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương xuất hiện trước cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ và chú Chân.
“Cậu Ẩn!”
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mấy người dưới quyền anh là Thanh Long, cụ Tiền,… đều tỏ vẻ vui mừng, khi nãy đối mặt với hai người, bọn họ cảm thấy rất áp lực, bây giờ Lâm Ẩn về rồi, bọn họ cũng không thấy sợ nữa.
“Kình Thương…?”
Chỉ có cụ bà và mấy trưởng lão lớn tuổi của nhà họ Lâm nhìn về phía bóng dáng đứng bên cạnh Lâm Ẩn với vẻ khó tin.
Bọn họ đều cho rằng Lâm Kình Thương đã chết từ mấy năm trước rồi, không ngờ bây giờ lại trở về cùng với Lâm Ẩn.
“Mấy năm nay bà chịu khổ rồi”.
Lâm Kình Thương nhìn cụ bà, thở dài nói.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi…”
Cụ bà liên tục nói, không thể giấu đi vẻ vui mừng trong mắt.
“Câm miệng cho ông!”, chàng trai trẻ tỏ vẻ mất kiên nhẫn quát lên: “Tôi đến đây là để xem các người ôn chuyện à? Anh là Lâm Ẩn đúng không? Về rất đúng lúc, mau đuổi hết mấy người không liên quan trên núi Lang Gia đi cho tôi, nghênh đón anh cả của tôi đến”.
“Cậu là ai?”
Lâm Ẩn nhíu mày, khi nãy anh và Lâm Kình Thương thấy trận pháp trên núi Lang Gia có dấu vết bị ngoại lực phá hoại, cho nên vội vàng chạy đến đây, hoàn toàn không biết thân phận của hai người trước mắt.
Nhưng từ trong giọng điệu của bọn họ cũng nghe ra mục đích đến đây chẳng tốt lành gì, chỉ là trong trí nhớ của anh, dù là bí cảnh Côn Luân hay thế giới thường đều không có hai nhân vật này.
Chàng trai trẻ trước mắt trông còn nhỏ hơn anh hai tuổi, tu vi đỉnh cao Thần cảnh, nói về thiên phú thì không thua kém gì dòng chính của vương tộc trong bí cảnh Côn Luân, ông lão bên cạnh cậu ta còn không tầm thường hơn, rõ ràng tu vi đã là đỉnh cao Nhân Tiên, chỉ thiếu nửa bước là có thể bước vào Địa Tiên cảnh, không chênh lệch mấy với Tửu Đạo Nhân trước khi đột phá.
Nhưng dù bọn họ có mạnh cách mấy, Lâm Ẩn sẽ để tâm sao?
Lâm Ẩn bây giờ đừng nói chỉ một đỉnh cao Nhân Tiên, dù cao thủ Địa Tiên ở trước mặt anh cũng không sợ chút nào, nếu không phải vì không biết thân phận của bọn họ thì anh đã ra tay từ lâu rồi.
“Cậu Ẩn, cậu ta tự xưng là đời sau của dòng họ phủ quân Long phủ nghìn năm trước, bây giờ muốn quản lý Long phủ một lần nữa.
Nhưng phủ quân của Long phủ chúng ta chỉ có cậu Ẩn, Long phủ chúng ta truyền thừa nghìn năm, trải qua biết bao nhiêu họa diệt môn, đều nhờ tiền bối trong môn liều mạng mới có thể để Long phủ tiếp tục tồn tại, dù nghìn năm trước bọn họ là người của dòng họ phủ quân thì bây giờ cũng không có tư cách tiếp tục quản lý Long phủ”.
Thanh Long ở một bên lạnh lùng nói.
“Tự tìm đường chết!”
Trong mắt chàng trai trẻ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Lâm Ẩn, cho anh một cơ hội cuối cùng, phục tùng hoặc là chết!”
“Cút ngay!”
Lâm Ẩn nhìn chàng trai trẻ, lạnh nhạt nói.
Đối với anh bây giờ, vị trí của phủ quân Long phủ có thể nói là có cũng được không có cũng chẳng sau, nhưng thái độ của chàng trai trẻ này khiến anh hơi không vui, nếu không vì nể mặt cậu ta là người của dòng họ nghìn năm trước thì anh đã ra tay từ lâu rồi.
“Chàng trai trẻ, có một vài chuyện đừng nên quyết định nhanh như thế”.
Ông lão mặc áo sợi gai đứng bên cạnh cho hai tay vào trong túi áo, ho khẽ một tiếng, nói bằng tiếng khàn khàn.
Thân là đầy tớ của dòng họ phủ quân Long phủ, ông lão luôn đi theo bên cạnh anh trai của chàng trai trẻ này để chờ đợi mệnh lệnh.
lúc ông ta còn trẻ cũng từng mai danh ẩn tích, hành tẩu giang hồ.
Trong mắt ông ta, thế giới thường này giống như một vũng bùn lớn vậy, chỉ có mấy con cá chạch mà thôi, hoàn toàn không thể có thần long xuất hiện, đối thủ của cậu chủ nhà ông ta là người trong bí cảnh Côn Luân.
Mặc dù Lâm Ẩn rất có tiếng tăm ở thế giới thường, nhưng vẫn không thể lọt vào mắt ông ta được.
Chỉ là thực lực của Lâm Ẩn khá ổn, có tư cách trở thành tay sai của cậu cả.
Nếu không phải tài nguyên một nghìn năm trước dòng họ bọn họ mang ra ngoài cũng tiêu hao gần hết, mà tin tức Lâm Ẩn có được Tọa Vong Kinh cũng đã rơi vào tai bọn họ, thì cả đời này bọn họ cũng sẽ không nhìn thẳng vào thế giới này một lần nào cả.
Nhưng nếu bọn họ đã quyết định xuất hiện, đương nhiên phải nắm trong tay cả giới võ đạo Long Quốc, chỉ vậy mới có thể phát triển thực lực, đấu với hai nhà Thanh Kiền trong bí cảnh Côn Luân.
“Chuyện của Long phủ và nhà họ Lâm, tôi có thể trực tiếp quyết định”.
Lâm Ẩn bước chậm đến, người của nhà họ Lâm và Long phủ yên lặng nhường đường cho anh.
Anh đi đến trước mặt chàng trai trẻ và ông lão, hờ hững nói: “Cút hoặc là chết, các người tự chọn đi!”
“Ếch ngồi đáy giếng!”
Lúc này ông lão mặc áo sợi gai mới nâng mắt lên, ông ta nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, cảm nhận được sự trống rỗng và hơi thở bình thường trên người anh, khóe mắt lộ vẻ khinh bỉ, khi nhìn về phía Lâm Kình Thương mới coi trọng hơn được một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Một Nhân Tiên trong thế giới thường, sao có thể là đối thủ của ông ta được.
“Nhân Tiên này là niềm tin của các người à? Dù là cao thủ của núi Long Hổ có ở đây cũng phải nể mặt cậu cả mấy phần, dòng họ chúng tôi rời núi là vì chỉnh đốn lại giới võ đạo Long Quốc, chúng tôi chỉ là một nhóm trong đó thôi, còn có tám nhóm người rời núi nữa, có lẽ lúc này giới võ đạo Long Quốc đã bị thu phục rồi, nếu nhà họ Lâm và Long phủ của thế giới thường không quý trọng cơ hội, thì không cần phải tiếp tục tồn tại làm gì.
Cậu cả vốn dĩ chỉ muốn thu phục một mình Lâm Ẩn cậu mà thôi!”
Nói xong, ánh mắt ông lão trở nên lạnh lẽo và âm u.
“Hừ!”
Thấy Lâm Ẩn không hề nhúc nhích, ông lão mặc áo sợi gai tỏ vẻ giận dữ, duỗi bàn tay khô gầy như móng vuốt chim ưng chụp về phía Lâm Kình Thương.
Trong mắt ông ta, Lâm Ẩn có thể có tiếng tăm như thế đều là dựa vào cao thủ Nhân Tiên trước mắt, chỉ cần người này chết, chẳng phải nhà họ Lâm và Long phủ sẽ dễ xử lý sao.
Vèo vèo!
Trong hư không vang lên âm thanh sắc bén, đó là tiếng móng vuốt cương khí sắc bén của ông ta cắt ngang không trung, chỉ dựa vào một móng vuốt đã đủ để đánh nổ một ngọn núi nhỏ.
Người của nhà họ Lâm và Long phủ đang có mặt nhìn thấy cảnh này đều căng thẳng.
Tuy trước kia Lâm Kình Thương là cao thủ đứng đầu ở Long Quốc, nhưng mấy năm nay, cao thủ Thần cảnh Nhân Tiên cảnh xuất hiện như măng mùa xuân mọc sau mưa, cụ ông có thể ngăn cản được ông lão đánh vỡ trận pháp bảo vệ núi chỉ với một chiêu này không?
Lúc mọi người thầm thấy căng thẳng.
Một giọng nói lạnh lẽo bỗng nhiên vang vọng bên tai mọi người: “Tôi nói cút hoặc là chết! Xem ra các người lựa chọn cái sau”.
Lúc Lâm Ẩn nói ra mấy từ trước, giọng điệu vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng đến cuối cùng đột nhiên biến thành sóng to gió lớn, vang vọng bên tai ông lão mặc áo sợi gai, tựa như sấm sét đánh xuống đất.
Còn không đợi ông lão kịp phản ứng, Lâm Ẩn đã xuất hiện ở bên cạnh ông ta.
“Tự tìm đường chết!”
Đầu tiên, ông lão thầm thấy giật mình, sau đó ánh mắt lại hiện lên sự vui mừng, vì thân thể Lâm Ẩn đứng ngay dưới móng vuốt của ông ta.
“Keng!”
Một tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên, ông lão cảm thấy mình như đánh lên một tấm sắt nặng chục nghìn tấn, chấn động đến mức cánh tay ông ta như sắp gãy.
‘Không ổn!’
Ông lão mặc áo sợi gai giật mình, vội vàng lùi về sau.
Nhưng vẫn muộn rồi!
Lâm Ẩn duỗi tay phải trắng noãn như ngọc của mình ra, nhẹ nhàng chỉ một cái.
“Ầm!”
Anh chỉ ngón tay lên trước ngực của ông lão mặc áo sợi gai, sức mạnh khủng khiếp điên cuồng cuộn trào.
“A!”
Ông lão kêu lên một tiếng thê thảm, bắn ngược ra ngoài.
Thất khiếu của ông ta bị cái chỉ của Lâm Ẩn làm chấn động đến mức máu tươi liên tục chảy ra, màng nhĩ cũng hoàn toàn bị rách, người run rẩy co quắp dưới đất, sau đó không còn động tĩnh gì nữa!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...