Chàng Rể Cực Phẩm


Trên biển rộng mênh mông cách đó nghìn dặm, Kiền Húc và Kiền Tam đứng trên biển, sắc mặt của hai người đều rất khó coi.

“Chú ba, phải làm sao đây?”

Kiền Húc vô cùng không cam lòng, gã thân là người của nhà họ Kiền, biết được rất nhiều tin tức mà người khác không biết, Sơn Hải Thiên Tiên cũng không phải là Thiên Tiên tán tu như trong sách.

Sơn Hải Thiên Tiên lai lịch thần bí, thực lực kinh người, nghìn năm trước đột nhiên xuất hiện trong thế giới thường, không ai biết Sơn Hải Thiên Tiên từ đâu tới, cũng không biết Sơn Hải Thiên Tiên biến mất từ lúc nào.

Mà lúc lão mới vào bí cảnh Côn Luân, các Thiên Tiên trong Côn Luân đều rất khinh thường lão, khi đó tài nguyên trong bí cảnh Côn Luân rất phong phú, sau khi Sơn Hải Thiên Tiên xuất hiện vẫn luôn thu thập một vài tài nguyên quý giá, dần dẫn xảy ra mâu thuẫn với các thế lực lớn.

Lúc đầu mọi người còn sợ hãi thế lực của Sơn Hải Thiên Tiên, cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn với lão, nhưng sau đó chỉ mỗi nhà họ Kiền có thần vật đá Huyền Không mà lão cần cho trận pháp.

Sơn Hải Thiên Tiên đến nhà họ Kiền, đề nghị trao đổi với nhà họ Kiền, lão sẵn lòng đưa ra ba viên đan dược có thể giúp đỉnh cao Địa Tiên tăng tỷ lệ đột phá lên Thiên Tiên để trao đổi, nhưng khi đó nhà họ Kiền đang ở thời kỳ mạnh nhất, có ba vị cụ ông Thiên Tiên, mà cả bí cảnh Côn Luân cũng chỉ có một viên đá Huyền Không này, bọn họ hoàn toàn không muốn trao đổi.

Chuyện khiến ba cụ ông Thiên Tiên của nhà họ Kiền không ngờ là Sơn Hải Thiên Tiên lại thay đổi thái độ nho nhã trước kia, nhà họ Kiền không muốn trao đổi, lão bèn muốn giành lấy.

Ba cụ ông Thiên Tiên của nhà họ Kiền bại trận dưới tay Sơn Hải Thiên Tiên, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa đá Huyền Không ra.

Người bên ngoài không biết, nhưng các cấp cao trong nhà họ Kiền vẫn hiểu thực lực của Sơn Hải Thiên Tiên, nếu không cụ ông nhà họ Kiền sẽ không ban xuống kiếm Cổ Vận giúp bọn họ tranh giành động phủ.


Động phủ ở Nam Dương kia chính là động phủ duy nhất được phát hiện của Sơn Hải Thiên Tiên để lại.

“Chúng ta quay lại Nam Dương trước, đợi những cao thủ của gia tộc tới đây!”, Kiền Tam hờ hững đáp: “Cậu cũng biết gia tộc rất xem trọng kinh Tọa Vong và Sơn Hải Thiên Tiên mà, dù tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên cũng sẽ đưa cao thủ Địa Tiên xuống thế giới thường, đến lúc đó dù là kinh Tọa Vong hay động phủ của Sơn Hải Thiên Tiên đều chỉ có thể là của nhà họ Kiền chúng ta”.



Nam Dương, động phủ của Sơn Hải Thiên Tiên.

Bạch Vũ và Tửu Đạo Nhân đi theo sau lưng Lâm Ẩn, cụ Tiền và Thanh Long cũng đi theo sau anh, còn mấy người trong giới võ đạo khác cũng tự mình biết mình, loại động phủ ngay cả người trong tiên cảnh cũng thèm thuồng này, bọn họ làm gì có tư cách tranh giành chứ.

Còn người khác của bí cảnh Côn Luân thì đợi Lâm Ẩn đi xa mười mấy mét mới bước vào động phủ, trong lòng bọn họ vừa hận vừa sợ Lâm Ẩn, tuy biết lần này có lẽ anh sẽ không ra tay với mình, nhưng bọn họ vẫn thấy sợ, theo bản năng không muốn đi quá gần Lâm Ẩn.

Nơi này không hổ là động phủ Sơn Hải Thiên Tiên lấy lại, cả bậc thang như nối liền, không nhìn thấy chỗ nối, tựa như bậc thang này được người ta điêu khắc ra từ cùng một miếng ngọc vậy.

“Nghe đồn, trên Côn Khư trong bí cảnh Côn Luân, bốn hoàng tộc đều ở trên đỉnh mây, có đúng không?” Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi Bạch Vũ.

Bạch Vũ nhìn bậc thang ngọc thạch dưới chân, cảm thán: “Bốn hoàng tộc đứng tít trên cao, thực lực thật sự mạnh hơn các vương tộc chúng tôi nhiều, nơi dừng chân của bọn họ thật sự xây tại đỉnh mây trên Côn Khư, không chỉ có cung điện, còn có bốn pháp khí vô cùng lớn, cao thủ Địa Tiên đi vào cũng phải chết chắc”.

“Nếu có cơ hội thật sự muốn gặp một lần”.

Lâm Ẩn gật đầu, đi chậm rãi.

Anh sinh ra ở thế giới thường, thầy trận pháp từng gặp không nhiều lắm, trận pháp của Công Dương Báo tuy không tệ, nhưng khi so sánh với thầy trận pháp với các gia tộc lớn này thì không chỉ thua kém một chút, dù sau người ta truyền thừa nghìn lăm, có đầy đủ truyền thừa, không giống cách làm tự nghĩ ra của Công Dương Báo.

“Thật ra lúc Long Phủ của cậu ở thời kỳ đỉnh cao cũng có thực lực tương đương với tứ đại hoàng tộc, Long cung cũng được xây dựng ở đáy biển, chỉ tiếc”, Tửu Đạo Nhân lắc đầu nói.

Lão thân là tiểu thiên sư của núi Long Hổ, biết rất nhiều bí ẩn mà người khác không biết.

Giống như tin tức của Long Phủ vậy, Bạch Vũ hoàn toàn không biết, không biết nghìn năm trước Long Phủ cũng là một tồn tại hô mưa gọi gió trong bí cảnh Côn Luân, đáng tiếc đã hoàn toàn trở thành lịch sử rồi.

“Cậu Ẩn, nhìn xem đó là gì?”

Mọi người đi khoảng nửa tiếng mới nhìn thấy một cung điện điêu khắc bằng ngọc xuất hiện trước mặt, xung quanh còn có dấu vết của trận pháp.

Lối vào cung điện là một cánh cửa lớn làm bằng ngọc, sau cửa là một cây cột ngọc, giữ cung điện và cửa lớn còn có một quảng trường rất rộng, diện tích chừng ba bốn sân đá bóng.

Trên cửa chỗ lối vào viết hai chữ to rồng bay phượng múa:


“Sơn Hải!”

“Quả nhiên là động phủ Sơn Hải Thiên Tiên để lại”, Bạch Vũ thốt lên.

Tuy luôn nói nơi này là động phủ của Sơn Hải Thiên Tiên, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ gì để chứng minh, bây giờ nhìn thấy cung điện này, xem như chứng thực được nơi này là hành cung của Sơn Hải Thiên Tiên.

“Trên quảng trường có dấu vết của trận pháp”, Tửu Đạo Nhân thản nhiên nói: “Xem ra đây là thử thách Sơn Hải Thiên Tiên để lại, nhưng không biết độ khó ra sao”.

Nếu là một cao thủ Thiên Tiên không muốn người khác bước vào động phủ của mình, để lại sát trận, dù là cao thủ Địa Tiên cũng sẽ không xông vào được, càng khỏi nói tới Nhân Tiên Thần cảnh như bọn họ.

“Nếu Sơn Hải Thiên Tiên đã chọn nghìn năm sau mở động phủ ra, thì có lẽ sẽ không quá làm khó hậu bối”, Lâm Ẩn cau mày nói.

“Nghe đồn Sơn Hải Thiên Tiên dù là đan dược hay trận pháp đều xuất thần nhập hóa, hôm nay chúng ta mở rộng tầm mắt, xem trận pháp Sơn Hải Thiên Tiên để lại thế nào”, Tửu Đạo Nhân uống một hớp rượu, cao giọng nói.

Nói xong, lão bèn đi thẳng đến quảng trường.

Nhưng kỳ lạ là, Tửu Đạo Nhân vừa bước vào quảng trường thì lão đã biến mất trước mặt mọi người.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi cũng đi xem sao”.

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng, hiên ngang đi vào.

Kho báu trước mặt mà không đi vào, không phải phong cách của anh.


Lâm Ẩn cũng biến mất trong tầm mắt của mọi người giống hệt như Tửu Đạo Nhân.

“Xem ra nơi này phải tự xông vào rồi, mọi người, tôi đi trước một bước”, Hiên Viên Bằng chắp tay với mọi người, bước vào trong phạm vi trận pháp.

Những người khác thấy thế thì nhìn nhau, sau đó bước vào theo.

Nơi này rõ ràng chỉ có thể dựa vào bản thân, dù dẫn theo cao thủ tới, cũng chỉ bản thân có thể phá trận, đây là thử thách Sơn Hải Thiên Tiên để lại.

Trừ khi người bạn dẫn đến có thực lực dùng bạo lực phá hủy trận pháp Sơn Hải Thiên Tiên để lại, nếu không chỉ có thể ngoan ngoãn xông vào trận pháp.



“Cộp cộp!”

Lâm Ẩn đi trên quảng trường như đang tản bộ.

Cảnh anh nhìn thấy bây giờ hoàn toàn khác với bên ngoài, trong quảng trường cắm mấy trăm thanh kiếm, sau khi anh bước vào, một thanh kiếm như bị kích hoạt, biến thành kiếm quang sáng rực bay về phía anh.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui