Chàng Rể Cực Phẩm

Một gã trung niên người Thiên Trúc đứng bên cạnh Lãnh Mâu nhìn Tạ Toàn với ánh mắt nặng nề, Tạ Toàn vẫn rất có tiếng tăm ở Nam Dương, tu vi đỉnh cao trên bảng Thiên, ngay cả ông ta cũng chưa chắc có thể đấu lại.

“Cậu chủ cẩn thận!”

Người Thiên Trúc kia lên tiếng nhắc nhở.

“Bố!”

Nhìn thấy Tạ Toàn, Tạ Nam như yến non về tổ nhào vào lòng ông ta, nước mắt liên tục rơi xuống, cô ta thật sự không thể tin rằng nhà họ Tạ của bọn họ sẽ có lúc nguy hiểm như thế, chẳng trách mấy hôm trước bố đưa cô ta đến Cảng Thành, nhưng cô ta vì trốn Lãnh Mâu nên lại chạy về.

Lúc nhìn thấy Tạ Toàn, Lãnh Mâu cũng giật mình, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh trở lại, tuy không biết vì sao Tạ Toàn nên ở trụ sở chính của Thanh Môn đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng anh ta không tin Tạ Toàn dám ra tay với mình, bây giờ nhà họ Tạ vẫn đang cố sức liên lạc với bố, nếu ra tay với anh ta thì cũng chẳng còn cơ hội để cứu vãn được nữa.

“Môn chủ Tạ à!”

Lãnh Mâu ung dung nói với Tạ Toàn: “Nếu ông gả Nam Nam cho tôi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, nguy cơ của nhà họ Tạ các ông cũng có thể giải trừ, đây là một chuyện có lợi với tất cả mọi người, ông có thể suy xét xem?”

“Câm miệng!”

Quản gia Tống quát to: “Cậu Lãnh, chú ý thân phận của cậu”.

Lãnh Mâu cười khinh thường: “Đến lượt con chó già như ông lên tiếng trước mặt tôi à?”

“Cậu…”


Quản gia Tống tức đến mức đỏ mắt, nhưng lại không nói ra được câu nào.

Tạ Nam cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cắn chặt môi không nói một lời, khiến đôi môi như sắp chảy máu.

“Nam Nam, em yên tâm, chỉ cần em lấy tôi, cho dù sau này nhị trưởng lão của Thanh Môn lên chức, tôi đảm bảo cả nhà em vẫn sẽ không sao hết”, Lãnh Mâu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Nam, lên tiếng khuyên nhủ.

“Tạ Toàn, xem ra trạng thái của Tạ Viễn còn tệ hơn tưởng tượng của tôi nhỉ!”, Lâm Ẩn hứng thú nhìn Lãnh Mâu, lúc còn trẻ anh cũng từng chém giết ở nước ngoài, nhưng chưa từng gặp được người của Yoga Thiên Trúc.

Bình thường bọn họ vẫn luôn ở Thiên Trúc, rất ít khi ra ngoài phát triển, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy.

“Cậu Ẩn, đây là lỗi của tôi!”

Khuôn mặt già của Tạ Toàn đỏ lên, cúi người cung kính nói với Lâm Ẩn trong ánh mắt chấn động của mọi người: “Cậu Ẩn, mong cho phép tôi xử lý mấy người này trước rồi tiếp đón cậu sau”.

“Đi đi, tôi từng có giao hẹn với Tạ Viễn, Thanh Môn dâng tài nguyên cho nhà họ Lâm tôi, tôi sẽ giải quyết một vài phiền phức thay Tạ Viễn, nếu có chuyện, tôi cũng sẽ ra tay”, Lâm Ẩn chắp tay sau lưng hờ hững nói.

Có được lời hứa hẹn của Lâm Ẩn, Tạ Toàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thực lực của Lâm Ẩn ông ta cũng hiểu biết ít nhiều, chắc chắn là nhân vật còn lợi hại hơn cụ ông Tạ Viễn rất nhiều, có Lâm Ẩn ra tay, đại trưởng lão và Lãnh Phong là cái thá gì chứ?

Có lệnh của Lâm Ẩn, Tạ Toàn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Mâu.

Lãnh Mâu cảm thấy ánh mắt này khiến cả người anh ta như đông cứng lại, hít thở cũng trở nên khó khăn.

“Tạ Toàn, ông phải nghĩ kỹ hậu quả khi ra tay với chúng tôi nhé, chủ nhà của chúng tôi đã là Thần cảnh trung kỳ rồi, dù Tạ Viễn không bị thương cũng chưa chắc là đối thủ của chủ nhà chúng tôi, huống hồ bây giờ Tạ Viễn còn không được khoẻ lắm!”

Võ giả Thiên Trúc tiến lên một bước chắn trước mặt Lãnh Mâu, nặng nề nhìn Tạ Toàn.

‘Chàng trai này là ai? Tạ Toàn cung kính với anh ta như thế chẳng lẽ là người Tạ Toàn nhờ đến giúp đỡ?’, đầu óc Lãnh Mâu liên tục xoay chuyển, anh ta cho rằng có lẽ Tạ Toàn không dám ra tay với mình.

“Ầm!”

Võ giả Thiên Trúc vừa mới nói xong thì Tạ Toàn đã ra tay, có Lâm Ẩn ở đây, sao ông ta có thể sợ Lãnh Phong được.

Thực lực của võ giả Thiên Trúc chỉ mới là trên bảng Thiên sơ kỳ, sao có thể là đối thủ của một người đỉnh cao trên bảng Thiên như Tạ Toàn được, chưa được mấy chiêu đã bị Tạ Toàn đánh một chưởng vào ngực, mất đi sức chiến đấu.

Phịch!

Còn không đợi Tạ Toàn ra tay với mình, Lãnh Mâu đã quỳ rạp xuống đất trước, run rẩy nói: “Xin tiền bối Tạ tha mạng!”

Lãnh Mâu thay đổi sắc mặt nhanh đến mức Lâm Ẩn cũng phải sửng sốt, khi nãy anh ta tỏ vẻ Tạ Toàn thua mình chắc rồi, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã khúm núm quỳ xuống đất xin tha.


“Lúc trước nhà họ Lãnh các người đến Nam Dương nhận đệ tử là cụ ông của chúng tôi tự mình tiếp đón, cho phép các người nhận đệ tử ở Nam Dương, mà các người cũng đã đảm bảo sẽ không đối đầu với Thanh Môn, bây giờ mới mấy chục năm trôi qua, các người lại muốn lợi dụng lúc cụ ông bế quan để ra tay với nhà họ Tạ chúng tôi, bỉ ổi vô liêm sỉ cũng không đủ để miêu tả về các người đâu!”

Tạ Toàn lạnh lùng nói với Lãnh Mâu.

“Tôi…”

Môi Lãnh Mâu run rẩy, không nói ra được một câu, anh ta biết lúc này Tạ Toàn đã muốn giết mình rồi.

“Đồ đê tiện bội bạc như thế nên chết đi!”

Tạ Toàn phun ra một câu, cương khí vô cùng sắc bén bắn ra, còn không đợi những người khác kịp phản ứng, một ánh sáng xanh đã xẹt qua cổ Lãnh Mâu.

Một tiếng bịch vang lên.

Đầu của con trai chủ nhân Yoga Nam Dương – cao thủ Thần cảnh Lãnh Phong cứ thế rơi xuống đất, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn mang vẻ khó tin.

Giống như không ngờ mình sẽ bị giết chết!

Võ giả Thiên Trúc trung niên sợ tới mức run cầm cập, sắc mặt trở nên trắng bệch, ông ta biết rõ sự tàn nhẫn của Lãnh Phong, bây giờ Lãnh Mâu chết dưới sự bảo vệ của ông ta, chắc chắn Lãnh Phong sẽ không bỏ qua cho ông ta, tuyệt vọng nói:

“Các người không trốn thoát được đâu, chắc chắn ông chủ sẽ không bỏ qua cho các người!”

Ầm!

Tạ Toàn giơ ngón tay lên chỉ một cái, cương khí màu xanh đánh trúng mi tâm của võ giả Thiên Trúc, ông ta mềm nhũn ngã xuống đất tắt thở.

Hoa Thanh đã sợ đến mức tái mặt, chỉ cảm thấy hoa mắt rồi ngất xỉu dưới đất.


Tạ Toàn chán ghét nhìn cô ả một cái, nhưng cũng không ra tay.

Chỉ là người này lòng dạ khó lường, ông ta sẽ không bỏ qua cho cô ả.

Tạ Toàn thở dài một tiếng, chắp tay nói với Lâm Ẩn: “Để cậu Ẩn chê cười rồi, sau khi cụ ông trở về vẫn luôn bế quan, cho nên có một vài kẻ hèn hạ thừa cơ lợi dụng”.

Thanh Môn bọn họ nắm giữ Nam Dương, sức chiến đấu kinh người, trong môn có mười mấy cao thủ đỉnh cao trên bảng Thiên, gần như tất cả các võ giả trên bảng Thiên của Nam Dương đều đến từ Thanh Môn, chỉ có một vài người là không phải, trong môn bọn họ có hai Thần cảnh, một là cụ ông nhà họ Tạ, người còn lại là đại trưởng lão.

Như thế đã hình thành cảnh hai phe khống chế lẫn nhau, bây giờ Tạ Viễn bế quan, phe bọn họ mất đi trụ cột, hai cao thủ Thần cảnh còn hợp tác với nhau không muốn cho nhà họ Tạ bọn họ một con đường sống.

Tạ Nam đứng bên cạnh Tạ Toàn, tò mò nhìn Lâm Ẩn.

“Không sao, ông có cách liên lạc với Tạ Viễn không?”

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi, thực lực của Tạ Viễn không tệ, ở Nam Dương anh vẫn cần sự giúp đỡ của lão.

“Cụ ông đang bế quan, khoảng thời gian này tôi đã đi mười mấy lần rồi, nhưng bên phía cụ ông hoàn toàn không có động tĩnh”, Tạ Toàn lắc đầu đáp.

Từ sau khi nhận ra Lãnh Phong và phe trưởng lão rục rịch, ông ta đã đến chỗ Tạ Viễn bế quan rất nhiều lần, đáng tiếc cửa đá đóng chặt, hoàn toàn không có động tĩnh, nếu không phải vì sợ quấy rầy cụ ông bế quan thì ông ta đã xông vào xem sao.

Lâm Ẩn gật đầu nói:

“Mọi người ở lại đây nghỉ ngơi đi, Tạ Toàn, ông dẫn tôi đến chỗ Tạ Viễn bế quan!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui