“Đây còn là người sao?”
Cổ Nguyên đứng bên cạnh cụ Cổ giật mình nói, anh ta từng thấy Lâm Ẩn ra tay, nhưng cũng không ngờ anh có thể làm đến mức này.
Ánh mắt của cụ ông nhà họ Cổ vô cùng phức tạp, cụ đấu với mấy cụ ông khác ở Côn Luân cả đời, hôm nay cụ Kỷ và cụ Chung đều bị Lâm Ẩn giết chết, cao thủ của ba nhà cũng chẳng còn mấy ai, nhưng cụ lại không thấy vui vẻ chút nào, ngược lại còn có hơi buồn bã.
“Suy cho cùng đây đã không còn là thời đại của mình nữa rồi!”
Cụ Cổ thở dài một tiếng, vừa thấy may mắn vừa thấy chán nản.
“Cậu Ẩn thật mạnh quá!”
Bùi Thanh Y nhìn bóng người mặc đồ đen kia với ánh mắt sùng bái.
Còn Kỷ Yên Nhiên thì trực tiếp ngây người luôn, một kiếm chứa đầy thiên uy này vậy mà do Lâm Ẩn chém ra, tấm chồng như ý mà cô ta vẫn luôn ước ao chẳng phải người có thiên phú thế này hay sao?
“Sư phụ thật lợi hại!”
Chỉ có Thẩm Xuyến vô cùng vui vẻ nhảy nhót hô to.
Người của nhánh Chung Ly Hiên vui mừng nhìn sang Thẩm Xuyến, cô bé có thể bái một cao thủ như thế làm sư phụ, nhánh của bọn họ nhất định sẽ quật khởi!
Còn người của nhà họ Chung thì mờ mịt nhìn xung quanh, những người to gan ra tay với Lâm Ẩn khi nãy đều đã chết hết rồi, nhà họ Chung ngoài nhánh của Chung Ly Hiên, thì chỉ còn lại bốn năm Thần cảnh không ra tay.
Tình trạng của nhà họ Kỷ và nhà họ Tiêu cũng không khác mấy.
Lúc này người của nhà họ Tiêu đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, người của nhánh Chung Ly Văn thì sợ tới mức run rẩy, bây giờ nhánh của bọn họ ngay cả một cao thủ Thần cảnh cũng không có, dù Lâm Ẩn không làm gì bọn họ thì sau này bọn họ cũng không sống tốt được.
Lâm Ẩn không quan tâm đến đám kiến này, xoay người nhìn về phía Thi Anh Hào.
Anh ta tái mặt ngồi xụi lơ dưới đất, lần này nhà họ Thi của bọn họ tốn rất nhiều tài nguyên mới đưa được bốn người ra thế giới thường, nhưng chỉ hai ba ngày đã chỉ còn lại một mình anh ta.
Bọn họ đến thế giới thường là có nhiệm vụ, lần này dù anh ta có thể trở về bí cảnh Côn Luân cũng sẽ bị phạt nặng.
“Lâm Ẩn, tôi là con trai trưởng của nhà họ Thi đấy, cậu thật sự muốn không chết không thôi với nhà họ Thi của tôi sao?”
Sắc mặt Thi Anh Hào xanh mét, nhìn Lâm Ẩn.
“Không chết không thôi?”
Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, hờ hững nói: “Muốn không chết không thôi với tôi cũng phải đợi Địa Tiên của nhà họ Thi anh ra ngoài đã rồi nói”.
Thi Anh Hào tái mặt, Lâm Ẩn nói đúng, cụ ông Địa Tiên của nhà họ Thi muốn ra thế giới bên ngoài cần tốn rất nhiều tài nguyên, chắc chắn sẽ không vì một con trai trưởng như anh ta mà bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy.
“Cậu muốn sao mới chịu bỏ qua cho tôi?”
Thi Anh Hào nghiến răng nói.
“Mở ranh giới đi ra thế giới thường phải trả giá lớn như vậy, lần này nhà họ Thi của anh phái ba Nhân Tiên ra đây là muốn làm gì?”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.
Đây là chuyện anh vẫn luôn rất tò mò, dù vương tộc hoàng tộc muốn đưa ba Nhân Tiên ra thế giới thường cũng phải trả giá rất lớn, anh không cho rằng nhà họ Thi mạnh hơn vương tộc nên có thể dễ dàng đưa người ra.
Nếu có thể như thế, thế gian đã bị nhà họ Thi chiếm giữ từ lâu rồi.
“Tôi nói hết mọi chuyện cho cậu có phải cậu sẽ bỏ qua cho tôi không?”
Thi Anh Hào nhỏ giọng hỏi.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Thi Anh Hào chợt trở nên tái nhợt, khoé miệng có máu tươi tràn ra.
“Dám mặc cả với tôi hả?”
“Nếu anh nói hết mọi chuyện cho tôi biết, tôi có thể tha cho anh một mạng, nhưng anh muốn trở về bí cảnh Côn Luân là chuyện không thể nào!”
Lâm Ẩn nói.
Với thực lực của anh lúc này vẫn không đủ để đấu với nhà họ Thanh, lỡ như người của nhà họ Thanh biết anh đang ở thế giới thường, không tiếc bỏ tài nguyên đưa một Địa Tiên ra thế giới thường thì anh sẽ toi đời.
Nếu Thi Anh Hào biết điều có thể tha cho anh ta một mạng, còn nếu không nghe lời thì tiện tay giết chết là được.
Thi Anh Hào im lặng một lát rồi nói: “Tôi nói hết những gì tôi biết ra, cậu phải đảm bảo không giết tôi”.
“Được!”, Lâm Ẩn đáp.
Lâm Ẩn giẫm nhẹ một cái đã đứng trên bạch hạc, dị thú bạch hạc vốn không muốn chở người lạ, lắc lư trái phải muốn hất Lâm Ẩn xuống.
“Nghiệt súc!”
Lâm Ẩn quát khẽ một tiếng, khí thế trên người bùng nổ, một bàn tay to màu trắng ngưng tụ từ nguyên khí dài chừng mười trượng bắt lấy bạch hạc rồi đè nó xuống đất.
Trước bàn tay nguyên khí này, bạch hạc nửa bước Nhân Tiên yếu ớt tựa như một đứa trẻ con vậy, dù là một đòn cũng không chịu nổi.
“Ấy, còn biết đầu hàng à, thông minh ghê nhỉ!”
Vào lúc bàn tay nguyên khí của Lâm Ẩn dần đè xuống, Lâm Ẩn giật mình, trong thần giác cảm nhận được một luồng tinh thần lực truyền đến, mơ hồ có ý cầu xin tha thứ.
Anh vốn cũng không định giết bạch hạc, dù sao bạch hạc có thể tu luyện đến nửa bước Nhân Tiên cũng rất là hiếm thấy rồi, dù ở trong bí cảnh Côn Luân cũng không có nhiều lắm, giết chết thật sự hơi đáng tiếc.
“Tha cho mi một mạng, sau này ta chính là chủ nhân của mi!”
Lâm Ẩn thu bàn tay nguyên khí lại.
Bạch hạc đứng lên nhưng không hề chạy trốn, cẩn thận đến gần, cúi đầu cọ lên người Lâm Ẩn như chú chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân vậy.
Thi Anh Hào ở bên cạnh thấy thế thì vô cùng tức giận, con bạch hạc này là do cụ ông thu phục, cũng là con duy nhất của nhà họ Thi, bây giờ cứ thế bị Lâm Ẩn cướp mất rồi.
“Anh đi theo tôi”.
Lâm Ẩn đứng bên cạnh bạch hạc, lạnh nhạt nói với Thi Anh Hào.
Thi Anh Hào nhảy lên đứng trên người bạch hạc.
Lâm Ẩn kêu bạch hạc dừng lại trên một đỉnh núi tuyết rồi nhảy xuống, Thi Anh Hào vội vàng để theo.
“Bây giờ nói được rồi, mấy người đến đây có chuyện gì?”
Anh lạnh lùng hỏi.
“Cậu từng nghe nói tới Sơn Hải Thiên Tiên chưa?”
Thi Anh Hào không nói mà nhỏ giọng hỏi ngược lại.
“Thiên Tiên tán tu duy nhất nghìn năm trước à?”
Lâm Ẩn híp mắt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Anh từng thấy tên Sơn Hải Thiên Tiên trên điển tịch, tài giỏi xinh đẹp, dù là kiếm Thu Thủy cũng kém hơn một chút, cũng là cao thủ duy nhất tán tu tới Thiên Tiên cảnh.
“Đúng thế”.
Thi Anh Hào gật đầu: “Cụ ông nhà tôi nói có một động phủ của Sơn Hải Thiên Tiên nằm trên Nam Hải, đã nghìn năm trôi qua, cũng đến lúc mở ra rồi.
“Lúc bí cảnh Côn Luân còn chưa đóng lại thì tòa động phủ kia đã bị phát hiện rồi, khi đó những cao thủ đều đến tìm kiếm kho báu, nhưng vẫn tay không mà về, cuối cùng có một cao thủ Thiên Tiên kết luận là nghìn năm sau mới có thể mở ra, nửa năm sau chính là thời hạn nghìn năm!”
“Có lẽ các thế lực lớn đều có truyền lời xuống, đoán chừng vương tộc và hoàng tộc cũng sẽ có người ra ngoài, có đi hay không tự cậu quyết định”.
Thi Anh Hào nói, trong lòng anh ta mong Lâm Ẩn sẽ đến đó, vì chỉ có thế anh ta mới có cơ hội thoát thân.
Lâm Ẩn nhíu mày, sức hấp dẫn của động phủ Thiên Tiên quá lớn, đoán chừng vương tộc hoàng tộc đều sẽ phát người tới, ngay cả nhà họ Thi cũng đưa mấy Nhân Tiên ra ngoài thì càng khỏi nói đến những gia tộc lớn kia.
“Anh nói thật sao?”
Trong mắt Lâm Ẩn lấp lánh ánh sao, như muốn hút người ta vào bên trong.
“Tuyệt đối không giả dối, nếu tôi nói dối một câu nửa lời, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Thi Anh Hào gồng mình cắn răng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...