Chàng Rể Cực Phẩm

"Tưởng Kỳ? Ông! Sao ông lại đến đây?" Tần Phú Quý sợ tái mặt, không dám tin, vẻ mặt cứ như vừa gặp quỷ vậy.

"Lẽ nào Lục Quang thất thủ rồi ư? Sao thế được?" Một tay đàn em của Tần Phú Quý cũng thấy khiếp sợ mà nói, nhìn chằm chằm vào Tưởng Kỳ.

Trong chốc lát, sắc mặt cả đám Tần Phú Quý đều trở nên vô cùng dị hợm.

Vừa rồi còn đang đắc ý chờ tin Tưởng Kỳ thỏa hiệp ngoan ngoãn nghe lời chúng, thế là chúng chắc kèo sẽ nhận được tiền rồi.

Nhưng không ngờ đến mới mấy phút trôi qua, Tưởng Kỳ đã xuất hiện ngay trước mặt chúng?

Thế chẳng phải có nghĩa là người bên Lục Quang dẫn theo đã gục hết rồi?

"Tần Phú Quý, mày bắt mẹ của tao đi đâu rồi?" Tưởng Kỳ lạnh giọng hỏi, khuôn mặt tràn ngập vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Phú Quý.

Tần Phú Quý híp mắt lại, khẽ chau mày, sau khi biết được ý đồ Tưởng Kỳ dẫn người đến đây để làm gì thì hắn ta không hề căng thẳng, cũng không còn thấy sợ cậu trai trẻ tuổi có bản lĩnh mạnh mẽ trước mắt nữa.

Đúng vậy! Mẹ của Tưởng Kỳ vẫn còn đang ở trong tay mình, ông đây sợ cái gì chứ?

Tưởng Kỳ có thể lật trời được sao? Còn sợ ông ta không ngoan ngoãn nghe lời mình sao?

Cho dù ông ta có mời đến một cao thủ võ thuật vô cùng mạnh mẽ đi chăng nữa, thì có sao chứ?


Bản thân mình đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn, cho dù nắm đấm có tàn nhẫn đến đâu đi chăng nữa cũng có cách để đối phó!

"À." Tần Phú Quý cười lạnh, đánh giá Lâm Ẩn một lượt rồi quay sang nhìn Tưởng Kỳ: "Mẹ mày mất tích thì liên quan gì đến tao?"

"Hai thằng ngu bọn mày đến Tần Vân Lâu gây sự với tao đấy à?" Tần Phú Quý hút một hơi xì gà, nói rất khí thế.

"Không liên quan đến mày?" Lửa giận của Tưởng Kỳ dâng lên ngút trời, chất vấn: "Lục Quang là đàn em của mày, nó bắt cóc mẹ của tao, mày dám nói mày không biết?"

Tần Phú Quý chậm rãi nói: "Tưởng Kỳ à, không lẽ mày nghĩ mình giải quyết được một Lục Quang là có thể lớn lối trước mặt tao đấy chứ? Mày có biết đây là địa bàn của ai không?"

"Mày có chắc muốn giả ngây không thả người không?" Tưởng Kỳ trầm giọng chất vấn.

"Ồ? Mày đang uy hiếp tao đấy à?" Tần Phú Quý xem thường mà cười gằn: "Lục Quang đúng là tên vô dụng, đến cả mày mà nó cũng không xử được, nhưng bây giờ thì được rồi, tự mày dâng đến cửa."

"Tưởng Kỳ, mày đã biết mẹ mình nằm trong tay tao, mày muốn cứu bà ta đúng không?" Tần Phú Quý làm vẻ suy nghĩ rồi nói: "Vậy mày tỏ thái độ cầu xin đi chứ! Phải biết rõ bây giờ ai mới là người chiếm quyền chủ động! Mẹ nó, mày nghĩ mình mời đến được một cao thủ giỏi đánh đấm, lén lút trà trộn vào được phòng này là có thể hù được tao à?"

"Bây giờ mày quỳ xuống ngay cho ông! Rồi lại bảo tay đấm làm càn bên cạnh mày quỳ xuống luôn, xin lỗi anh em tao!"

Tần Phú Quý đứng lên, vô cùng khí thế, quay sang chỉ trỏ vào Lâm Ẩn cùng Tưởng Kỳ.

"Ông đây cho bọn mày hai mươi giây!" Tần Phú Quý ngang ngược bảo: "Quỳ xuống dập đầu! Sau đó, Tưởng Kỳ, mày phải đàng hoàng lại cho tao, ký hết tất cả hợp đồng chuyển nhượng của tập đoàn bất động sản Hải Dương, nếu không bây giờ tao sẽ gọi điện thoại kết liễu mẹ mày ngay!"


Dưới cái nhìn của hắn ta, Lâm Ẩn cùng lắm chỉ là một vệ sĩ cao thủ được Tưởng Kỳ dùng tiền mời đến mà thôi, giỏi đánh đấm thì sao chứ? Mẹ Tưởng Kỳ vẫn còn đang trong tay hắn ta, đó đã là một tấm át chủ bài cực lớn rồi!

Tưởng Kỳ trừng Tần Phú Quý như sắp nứt cả mắt ra, không ngờ Tần Phú Quý còn dám lớn lối như vậy, dám bảo sếp Lâm quỳ xuống cho hắn ta? Đúng là chết đến nơi rồi còn không biết.

Nhưng Tần Phú Quý có thái độ phách lối như vậy cũng không thể chê hắn ta ngu được, dù sao hắn ta chưa từng thấy thủ đoạn cùng bản lĩnh che trời lật đất của sếp Lâm!

"Sếp Lâm, xem ra Tần Phú Quý không chịu nghe lời, cậu thấy nên xử lý hắn ta như thế nào." Tưởng Kỳ cung kính nói, lùi ra sau Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn lia ánh mắt lạnh lẽo sang nhìn Tần Phú Quý.

Cái nhìn này làm Tần Phú Quý lạnh buốt xương, cảm giác như đang bị một con ác ma nhìn chằm chằm vào, cả người đều thấy lạnh.

"Sếp Lâm? Là sao hả? Tưởng Kỳ, nó không phải là vệ sĩ của mày sao?" Tần Phú Quý nghi ngờ không thôi, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, bỗng nhiên cảm thấy chuyện không đơn giản đến vậy.

Hình như Tưởng Kỳ rất bình tĩnh, mẹ của ông ta còn trong tay mình, ông ta dựa vào đâu mà dám lớn lối đến vậy? Chỉ bằng vào người trẻ tuổi mặc áo khoác đen kia ư?

Tần Phú Quý nghĩ mãi không ra, nhìn về phía Lâm Ẩn, hỏi: "Tưởng Kỳ gọi mà là sếp Lâm? Mày là ai?"

"Tao là ai?" Lâm Ẩn cười lạnh: "Chẳng phải mày mời vừa cầm tiền của tao để chia chác rất vui vẻ sao?"

"Tiền của mày?" Tần Phú Quý khẽ nhíu mày, nhìn mười mấy bao tải chất đống tiền đỏ chót trong phòng, bỗng ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, đã nghĩ thông được điểm mấu chốt của vấn đề.


Thân phận của người trẻ tuổi này vô cùng đáng gờm!

"Mày! Mày là ông chủ lớn đứng đằng sau Tưởng Kỳ à? Mày là ai? Sao từ trước đến nay tao chưa từng thấy mày!" Tần Phú Quý không dám tin hét lên.

Là một tay giang hồ lão làng, nhân vật có máu mặt trong thành phố Thanh Vân này hắn ta gần như biết hết!

Chớ nói chi là người có thể dễ dàng lấy ra vài tỷ cho Tưởng Kỳ làm việc.

Nhân vật có khả năng kinh tế tày trời như vậy sao có thể im lặng vô danh được chứ?

"Lâm Ẩn." Lâm Ẩn hờ hững nói.

"Lâm Ẩn? Lâm Ẩn nào của thành phố Thanh Vân? Sao có nhiều tiền đến vậy?" Tần Phú Quý bắt đầu đặt câu hỏi, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

"Không đúng? Lâm Ẩn còn trẻ như vậy, chẳng là tên ở rể vô dụng của nhà họ Trương trong truyền thuyết?" Tần Phú Quý trợn to mắt nhìn Lâm Ẩn, cảm thấy rất không đúng.

"Mẹ nó, ông mặc kệ mày là thần tiên xóm nào, đừng có ở đây giả thần giả quỷ với ông!" Tần Phú Quý phun điếu xì gà ra, ánh mắt lộ vẻ âm lãnh.

"Ông đây đếch cần biết mày có bao nhiêu tiền? Vài tỷ thì sao? Mẹ nó, dù sao mày cũng chỉ có một cái mạng mà thôi?" Tần Phú Quý hung tợn nói: "Dám một người một ngựa đến càn quấy ở địa bàn của ông đây? Mày có là rồng thần cũng phải cuộn người mình lại thôi!"

"Lên cho tao! Phế bỏ nó trước rồi tính tiếp!"

Tần Phú Quý không chút do dự phất tay lên, dứt khoát hạ lệnh, vài tên đàn em bên cạnh hắn ta lập tức móc dao găm ra, xông lên muốn đâm cho Lâm Ẩn vài nhát, ra tay vô cùng tàn nhẫn!


Dù sao đàn em của Tần Phú Quý đây đều là một đám liều mạng, là tội phạm hành nghề bắt cóc để làm giàu, lòng dạ độc ác đến thế nào khỏi phải nói. Trước đây lúc không có cơm ăn, đi chân đất thôi đã dám giết ông chủ bạc triệu, lá gan kiểu này không phải thứ vừa.

Đối với bọn chúng mà nói, ông chủ có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng vậy thôi.

Oành!

Mấy con dao đâm đến, Lâm Ẩn đứng dậy đá văng bàn lên, sau đó phóng người qua quét liên tục tung ra mấy cú đá, trong không trung vang lên từng đợt tiếng bôm bốp, nháy mắt đã quét ngang cả đám, năm, sáu gã đô con phải bật thốt tiếng kêu la thảm thiết đầy đau đớn. Tất cả đều bị đá trúng cổ tay, lập tức gãy xương, không cầm nổi thứ gì, đồng loạt đánh rơi dao xuống đất, vang lên từng tiếng keng keng.

"Ối! Sức mạnh quái quỷ gì thế này!" Vài tên đô con bị đạp gãy cổ tay, đồng loat nằm trên đất ôm người la to.

"Còn động đậy nữa ông đây đánh chết mày!"

Tần Phú Quý chợt quát một tiếng, không biết từ đâu rút ra một cây súng săn, hình như thứ nó là tùy thân ở trong phòng bao này, trực tiếp chĩa thẳng nòng súng ngay Lâm Ẩn.

"Này, Tần Phú Quý, mày đừng có tìm chết! Mày dám lộn xộn thì mày cũng chết chắc!" Tưởng Kỳ quát lớn, trán đổ mồ hôi, có chút hoang mang, sếp Lâm đúng là rất giỏi đánh nhau, nhưng đó là súng thật đạn thật, liệu anh có đỡ được không?

"Biết sợ chưa?" Vẻ mặt Tần Phú Quý cất nhắc nhìn Lâm Ẩn, cười âm hiểm: "Lá gan to đấy, một người một ngựa giết tới nơi này luôn? Mẹ nhà mày, nghĩ mình đang đóng phim đấy à? Con dê béo ngu xuẩn nhà mày muốn tìm kích thích đúng không? Có tiền mà muốn ra uy thì đến đoàn làm phim mười diễn viên đi chứ?"

Tên cậu ấm điếc không sợ súng không biết từ đâu tới đây, y xì một con dê béo, quả thật thằng ngu lắm tiền! Một người một ngựa tìm đến mình, nghĩ mình là ai chứ?

Vừa khéo lần này không chỉ nuốt được tài chính của tập đoàn bất động sản Hải Dương, thuận tay bắt con dê béo này về, còn có thể tìm người nhà của nó để kiếm một khoản tiền chuộc! Đúng là tiền rơi từ trên trời xuống mà, ngay cả ông trời cũng muốn giúp Tần Phú Quý giàu to!

Tần Phú Quý đắc ý nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn tràn đầy sự tham lam, cứ như đang thấy một một toà núi vàng bạc.

"Mày không muốn bị bắn thành cái sàng thì lập tức quỳ xuống ngay! Sau đó gọi điện thoại bảo người nhà mày đưa tiền đến đây!" Tần Phú Quý lạnh giọng nói, tội phạm bắt cóc đã già đời, lời thoại cũng đọc thuộc làu làu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui